Mau Đến Trong Lòng Anh

6.68/10 trên tổng số 19 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Edit + Bìa: MOE (Thiên Ngọc) Tình trạng: Hoàn (6 chương) Lạc Sơ nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới mình thế nhưng sẽ bị một con mèo coi trọng. Mà càng khoa trương là, con mèo này là…… Nam. “Lạc Sơ, em thật …
Xem Thêm

Chương 3: Si nhi
Edit: MOE (Thiên Ngọc)

3. Si nhi

(- Si có nhiều nghĩa, nghĩa nào cũng nói đúng về nhân vật nên moe để nguyên Hán Việt:

1. Ngốc, ngu si, dại dột,…

2. Si mê, nghiện

3. Hoá dại, hoá điên, tinh thần thất thường

-Nhi: nhi đồng, con nít, người trẻ. Ở đây là người có bối phận lớn hơn(Tiên Nhân) gọi nhân vật.)

Đêm, một nam nhân thân hình thon dài đứng ở ban công, chỉ thấy hai tay hắn đáp trên tay vịn, vươn người về phía trước, lấy tư thế cực thả lỏng nhìn ra về phương xa.

Gió nhẹ phất qua tóc hắn màu trà, ánh trăng mông lung vẽ ra ngũ quan hắn. Mắt thâm thúy, mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ nhếch, bộ dáng lạnh nhạt, nhưng giữa mày lộ ra lười biếng như có như không cùng không tập trung hòa tan lạnh lùng, làm cả người hắn nhu hòa không ít.

Hắn nửa híp mắt, không chớp mắt nhìn tư liệu trên tay. Không biết hắn nhìn thấy gì mà nhướng mày, khóe miệng câu, ánh mắt màu hổ phách lộ ra kích động.

“Lạc Sơ, tôi rất nhớ em.”

Nam nhân nhẹ nhàng nỉ non, trong mắt hiện lên một tia buồn bã, nhưng rất nhanh liền bị vui vẻ bao trùm.

……

Buổi tối cuối tuần, Lạc Sơ đứng trên xe buýt, bên cạnh là đám người chen chúc, cãi cọ ồn ào. Lạc Sơ chỉnh âm lượng đến lớn nhất như cũ vô pháp lấp tiếng ồn. Không gian trong xe tương đối chật thêm không khí mùa hè khô nóng làm nơi này tràn ngập hương vị làm người hít thở không thông.

Lạc Sơ bị chen tới một góc, thiếu chút nữa không đứng vững, lúc này có người đỡ cậu, nhưng lực đám đông đánh vào đẩy cậu tới trong lòng ngực người nọ.

Người nọ ngược lại như thập phần vui ôm Lạc Sơ, dùng hai tay căng ra một không gian nhỏ vây cậu trong đó. Lạc Sơ nao nao, thiếu chút nữa bị nhu hòa trong mắt người tới câu hồn.

Tai nghe gãi đúng chỗ ngứa mở bài tiếng Anh không biết tên, phát âm chuẩn cùng giọng nữ hát cố tình đè thấp, hát một câu lời âu yếm mang theo chút tán tỉnh trêu người đến cực điểm.

Lạc Sơ đỏ mặt, tháo xuống tai nghe, vừa lúc nghe thấy nam nhân mang quan tâm mở miệng: “Không có việc gì đi?”

Giọng nói giàu có từ tính thế nhưng so giọng nữ vừa rồi hát trong tai còn muốn dễ nghe câu nhân hơn.

“Sao mặt hồng như vậy, không thoải mái sao?”

Nam nhân hơi bám vào người, ở bên tai cậu khẽ hỏi. Lạc Sơ lắc lắc đầu, cậu cảm thấy chính mình nhất định điên rồi, thế nhưng bị một nam nhân xa lạ nam chọc đến đỏ mặt.

“Có thể, ách, không cần dùng tư thế này sao?”

Lạc Sơ cảm thấy mình cùng nam nhân quá gần, đều có thể cảm giác được hô hấp nóng bỏng hắn đánh cổ. Tư thế này quá nguy hiểm, quá ái muội.

Ai ngờ, nam nhân cố ý xuyên tạc ý cậu, khóe miệng câu lên.

“Nga? Đổi một tư thế sao?”

Hắn kéo âm cuối thật dài, vô cớ làm người miên man bất định.

Mặt Lạc Sơ càng đỏ hơn, cậu có thể thấy trong mắt nam nhân giấu ý cười cùng sủng nịch. Lạc Sơ biết mình nên tránh thoát đối phương ôm ấp. Nhưng cậu có thể cảm giác được hương bạc hà nhàn nhạt trên người nam nhân, cảm giác mang theo hồi ức, làm cậu cảm thấy quen thuộc, lại nhớ nhung.

“Lại chờ một chút, tôi sợ bọn họ đυ.ng vào em.”

Cánh tay hắn bị hành lý đυ.ng một chút, nhưng hắn giống như không cảm giác, không dao động.

“Ân.”

Lạc Sơ thả lỏng cơ thể, dựa vào ván sắt phía sau, tinh tế đánh giá người trước mắt. Rốt cuộc ở nơi nào gặp qua đâu?

Cậu nhìn đôi mắt nam nhân màu hổ phách, hoảng hốt, nhớ tới hơn nửa tháng trước mèo cọ chân mình. Nói đến cũng kỳ quái, chỗ ký ức càng sâu, hẳn là cũng có một đôi mắt như vậy, ôn hòa nhìn cậu.

“Nghĩ cái gì?”

Nam nhân lui ra phía sau, nghiêm túc nhìn Lạc Sơ. Phía trước vừa lúc là ga tàu hỏa, hơn nửa người trên tàu đều xuống. Lúc trước còn người chan chúc nháy mắt trở nên trống trải.

Lạc Sơ chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, nam nhân ngồi xuống bên cạnh.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào mặt Lạc Sơ, cậu dường như có chút không quen, híp híp mắt, lông mi thật dài đánh vào mí mắt.

“Lăng Dạ.”

“Ân?” Lạc Sơ có chút ngốc.

“Tôi tên Lăng Dạ.”

Lạc Sơ quay đầu liền thấy Lăng Dạ nghiêm túc nhìn mình, trong mắt như có pháo hoa lộng lẫy, mang theo tràn đầy ấm áp.

“A? Tôi là Lạc Sơ.”

Lạc Sơ cúi đầu, không dám nhìn thẳng mắt Lăng Dạ. Cậu không biết mình có vấn đề gì, cậu cảm giác tim đập dị thường nhanh, một loại tình cảm xa lạ nảy lên trong lòng.

Lăng Dạ nhìn Lạc Sơ, như tham lam mà hô hấp hắn hơi gấp, nghĩ thầm. Chính mình có được, rốt cuộc trong biển người mênh mông lại lần nữa cùng cậu tương ngộ.

Tiên nói: “Tâm ngươi chấp niệm, không thể đoạn tình, trảm hồng trần, vô pháp thoát khỏi trần tục trói buộc, phi thăng thành tiên.”

Miêu nói: “Nếu em ấy là chấp niệm của mình, tôi nguyện ý vẫn luôn bị trói buộc, đời đời kiếp kiếp.”

Tiên nói: “Sinh mệnh phàm nhân ngắn ngủi, sinh tử bất quá giây lát, bọn họ nhất sinh nhất thế cùng ngươi mà nói chỉ như mây khói thoáng qua, hư vô ngắn ngủi.”

Ngữ khí miêu chắc chắn, không dao động, “Tôi liền hóa thành người, mất hết một thân tu vi, cùng em ấy nhất sinh nhất thế.”

Ngạo khí cùng kiên định trong mắt làm tiên nhân buông xuống ý niệm khuyên bảo.

Tiên nhân thở dài, biến mất khỏi thế gian, lưu lại một câu nhẹ nhàng, “Si nhi a……”

Thêm Bình Luận