Mau Đến Trong Lòng Anh

6.68/10 trên tổng số 19 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Edit + Bìa: MOE (Thiên Ngọc) Tình trạng: Hoàn (6 chương) Lạc Sơ nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới mình thế nhưng sẽ bị một con mèo coi trọng. Mà càng khoa trương là, con mèo này là…… Nam. “Lạc Sơ, em thật …
Xem Thêm

Chương 2: Mèo lưu lạc gặp được người lưu lạc
Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Thứ hai kéo cờ theo nghi thức, Lạc Sơ chán đến chết đứng ở sân thể dục, không chút để ý nghe lão sư trên bục lên tiếng. Lúc này ánh nắng không tính chói mắt lắm, Lạc Sơ ngẩng đầu nhìn trời, ân, không tồi, mây vạn dặm gì đó, buổi chiều có thể chạy bộ.

Cuối cùng, hiệu trưởng lên tiếng kết thúc, Chu lão sư đại biểu lên rồi, Lạc Sơ nghĩ một chút, chỉ cần hiệu trưởng nói xong, như vậy cách kết thúc không xa. Kết quả là, cậu tiếp tục…… Thất thần.

Nhưng vào lúc này cậu loáng thoáng nghe được Chu lão sư nói một câu: “Gần đây, sân thể dục trường chúng ta xuất hiện mèo hoang, không ít học sinh, đặc biệt là nữ sinh, có hành vi chọc mèo.”

Nữ sinh phía trước khép lại sách tiếng Anh, một nam một nữ phía trước nữa ngừng nói chuyện, Lạc Sơ không biết suy nghĩ bay tới phương nào hướng nào hoàn hồn…… Thực hiển nhiên bọn họ đều đối đề tài này có hứng thú nhất định.

“Tôi chỉ muốn nói, không cần vì có lòng hiếu kỳ với mèo mà xem nhẹ dã tính của nó. Đùa mèo mất ít, bị mèo cào bị thương mất nhiều.”

Xung quanh có mấy nữ sinh nhỏ giọng thảo luận.

Nữ A: “Nghe nói mấy ngày hôm trước có một người đùa mèo bị cào bị thương.”

Nữ B: “Chuyện này không sai, nhưng cũng là nữ sinh kia tìm đường chết……”

Nữ A: “…… Vì sao nói như vậy?”

Nữ B: “Nàng mạnh mẽ ôm mèo đó, kết quả nó liền tạc mao……”

Nữ A: “Nga…… Bất quá mèo kia thực đáng yêu, lười nhác cũng không quá thích để ý người, tiểu ngạo kiều.”

……

Lạc Sơ nghe đoạn đó, ngăn không được bổ não bộ dáng nó tạc mao, ách, có chút đáng yêu.

Trên bục, thể dục lão sư: “Đừng là người lưu lạc gặp được mèo lưu lạc, lưu lại không phải tình cờ gặp gỡ tốt đẹp, mà là…… Trải qua đau thương……”

Phụt, Lạc Sơ rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng. Đây là cái gì cùng cái gì a, nhân tài nào viết ra cái này……

Một nam sinh tay cầm sách Ngữ Văn quay đầu dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Lạc Sơ liếc mắt một cái, cậu cũng không sinh khí, trực tiếp xem nhẹ.

*****

Buổi chiều trời quang đãng, Lạc Sơ nhìn thoáng qua ánh dương xán lạn ngoài cửa sổ phòng học, tâm tình rất tốt, cậu vui vẻ nện bước tới sân thể dục.

Theo thời gian trôi qua, người trên sân thể dục dần dần nhiều lên, Lạc Sơ tìm một góc, đeo tai nghe, từ mp3 mở bài hát vui vẻ.

Lạc Sơ thực hưởng thụ cảm giác chậm chạy, bởi vì ở thời điểm này cậu có thể chính đại quang minh cho suy nghĩ bay xa, chậm rãi chạy, lẳng lặng cảm thụ mặt trời mang đến ấm áp. Hết thảy xung quanh đều có thể coi như phông nền, hoặc vui vẻ, hoặc sung sướиɠ, hoặc tĩnh, hoặc động, đều là ngoài thế giới của cậu. Cậu thích làm một người đứng ngoài quan sát hơn là một người trong cuộc.

Thành thật mà nói, tính tình Lạc Sơ, từng bị không chỉ một người nói qua, lão sư cũng vậy, đồng học cũng thế. Từ đầu đều sẽ nói tính tình cậu tốt, rộng rãi vân vân. Nhưng cứ thế mãi, Lạc Sơ người này…… Chuyện gì cũng thờ ơ, không quan tâm thì sẽ biến thành điểm đáng nói của mọi người.

Không có bạn thân, không có thứ đặc biệt nhiệt tình yêu thích, mười lăm tuổi, người thích đều không có. Mọi chuyện đều là ôm thái độ “hẳn là”.

Như tuổi này hẳn là hảo hảo học tập, tuổi này hẳn là đánh đấm. Game mobile…… Duy nhất không thực tế chính là…… Tuổi này hẳn phải có người thích.

Không phải Lạc Sơ không muốn, mà là thật sự từ xưa tới nay cậu không thích người nào. Nữ không có, nam…… Cũng không có.

Chạy sắp hơn nửa vòng, Lạc Sơ lại đi tới mặt cỏ bên sân bóng rổ. Cậu thấy một nhóm nữ sinh tụ thành một vòng quanh mèo. Một bộ dù lão sư nói cái gì, chúng ta thích mèo tự nhiên là xem nhẹ bất kể bộ dáng nào.

Lạc Sơ không tự giác thả chậm bước chân, mèo kia vẫn lười nhác không thích để ý người, híp lại hai mắt, tắm mình dưới ánh mặt trời, cũng là một bộ đắm chìm ở thế giới của mình. Mèo run lông lên, quay đầu tới vừa lúc nhìn đến Lạc Sơ.

Lạc Sơ không biết như thế nào, liền dừng bước chân, cúi đầu tháo tai nghe xuống thu lên. Ngẩng đầu, cậu thấy mèo từng bước một mà đi tới mình, cái đuôi xinh đẹp lắc a lắc. Nó tiến đến bên chân cậu, cọ a cọ.

“A!” Nữ sinh bên cạnh hô.

Lạc Sơ có chút giật mình nhìn mèo, sách, chủ động như vậy……

Mèo cọ ống quần, độ ấm thuộc về mèo xuyên qua quần hơi mỏng từ chân truyền tới đại não.

Lạc Sơ cảm giác có chút không được tự nhiên, cậu xê dịch chân, nó ngẩng đầu nhìn cậu một cái, trong mắt như tràn ngập ai oán.

“Meow~” một tiếng, dùng cái đuôi tiếp tục cọ.

Lạc Sơ do dự một chút, vẫn là ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve nó. Lúc này cậu mới có thể tỉ mỉ quan sát…… mèo lưu lạc này. Phát hiện màu lông nó gần như vàng, còn trộn lẫn một chút màu đen. Trên cổ treo một lục lạc nhỏ, chỉ là như không phát ra tiếng vang.

Bên cạnh có nữ sinh khẽ meow, lấy ra di động, tách một tiếng, chụp lại hình ảnh giờ phút này hài hòa. Lạc Sơ nghe được âm thanh theo bản năng nhìn lại, lại tách một tiếng, bị chụp một tấm.

“Oa, đều quay đầu, quá tuyệt vời!”

Nữ sinh vui vẻ cầm di động cho bạn nữ bên cạnh xem.

Lạc Sơ bĩu môi, ai ai ai, hiện tại lá gan nữ sinh lớn như vậy sao? “Vi phạm lệnh cấm” đều dám trắng trợn táo bạo như vậy. (Thầy giáo cấm không đùa mèo, liên quan tới mèo phía trên)

“Nha, soái ca, đừng nhìn tớ, nhìn mèo……’

Nữ sinh cười nói, “Con trai lưu lạc gặp được một con mèo đực lưu lạc, không cần phải nói, nhất định là một cảnh đẹp tình cờ gặp gỡ ~”

Nói xong, liền chạy.

Lạc Sơ cũng không phát giác ý khác sâu xa của nữ sinh, cậu nghĩ là, nga, thì ra là mèo đực a, khó trách được con gái hoan nghênh như vậy……

Thừa dịp nam sinh trước mắt dời đi lực chú ý, mèo cúi đầu, ý cười trong mắt giấu cũng giấu không được. Nó dùng dư quang ngó ngó bộ dáng cậu nghe được nữ sinh trêu chọc rồi sâu xa, sững sờ. Đầu có một nhúm tóc xù lên, hắn cảm thấy Lạc Sơ cực kỳ đáng yêu.

Kết quả là, nó vươn móng vuốt nhẹ nhàng gãi gãi chân cậu. Nam sinh mẫn cảm né tránh, sau đó đứng lên, có thể là vì ngồi xổm lâu, máu có chút không thông, cậu lảo đảo một chút.

“Làm sao vậy, muốn cào ta?”

Lạc Sơ nhướng mày, “Ta không có cường ôm ngươi.”

Nói xong, Lạc Sơ suýt nữa cắn đầu lưỡi, mạnh mẽ bế lên liền mạnh mẽ bế lên sao, nói cái gì cường bạo a, còn tốt mèo nghe không hiểu……

Mèo nhìn hai chân nam sinh thon dài thẳng tắp trước mặt, đột nhiên có loại xúc động muốn hóa thành người, ôm cậu. Cường ôm cậu, sau đó, cường bạo cậu

Thêm Bình Luận