Chương 22: Ức hϊếp

“Chàng nhẹ một chút! Chàng thương thϊếp một chút!" Bạch Vân Ải cầu xin.

Bạch Vân Ải thật sự bất chấp thẹn thùng, động tác của An Húc đối với nàng ta mà nói có chút thô bạo. Nàng ta nhíu mày đang muốn nổi giận, lại phát hiện An Húc luôn nghe lời nàng kia đã không thấy đâu nữa.

An Húc nhếch khóe miệng khinh thường, “Thương nàng? Nàng cũng không phải An Cửu, bản vương sao phải thương nàng?” An Húc đem nửa người trên chỉ còn lại có cái yếm của Bạch Vân Ải đặt ở trên giường, tay của hắn qua lại ở sau lưng Bạch Vân ải bên trái vẽ vòng tròn xương cánh bướm. Bạch Vân Ải so với An Cửu đẫy đà hơn rất nhiều, hắn còn đang tìm một vị trí, dù sao xương cánh bướm Bạch Vân Ải cũng không rõ ràng.

Ở cùng một chỗ với An Cửu, có một cái lỗ không thể bỏ qua, nó thể hiện tình yêu sâu sắc của An Cửu dành cho hắn. An Húc điên cuồng nở nụ cười, "Nàng cũng không phải An Cửu! Ở chỗ này làm gì?" Tiếng cười của hắn vô cùng càn rỡ, nhưng bên ngoài cười, trong lòng bắt đầu nhen nhóm nỗi buồn từ sâu thẳm.

Bất an trong lòng Bạch Vân Ải đạt tới đỉnh điểm. Nàng ta giãy dụa, "Đừng như vậy, sẽ bị hạ nhân nghe được." An Húc như thế này, mặt mũi của nàng ta đặt ở nơi nào?

"Nàng yên tâm, không có hạ nhân, tất cả mọi người đều rời đi rồi!" Gương mặt và thanh âm An Húc mang theo hàn ý, khiến cho Bạch Vân Ải cực kỳ sợ hãi.

“Chàng muốn làm gì? Thϊếp là con gái của Thừa tướng!" Bạch Vân Ải dù mê luyến An Húc thế nào, lần này cũng tỉnh táo cảm nhận được An Húc căn bản không có ý định cưới nàng ta. Hơn nữa nàng ta cảm nhận được ác ý, ác ý của An Húc đối với nàng ta ùn ùn kéo đến, khiến nàng ta sợ hãi.

"Ta đương nhiên biết nàng là con gái Bạch tướng, nếu không ta cưới nàng làm gì?" Hắn cười lạnh.

Vì chiếc long ỷ kia, hắn đã làm rất nhiều chuyện trái với lương tâm, hắn đã đâm lao thì phải theo lao, hắn đã hoàn toàn mất đi thứ quan trọng nhất.

"Tử Thăng ca ca, thϊếp cho chàng một cơ hội cuối cùng, thϊếp không muốn nghe đến hai chữ An Cửu nữa, chàng có nghe không?" Bạch Vân Ải giãy dụa đứng dậy, thiên kim phủ Thừa tướng kiêu ngạo, thái độ của nàng ta cao cao tại thượng. Những năm gần đây, tất cả mọi người nhường nhịn nàng ta, bao gồm cả An Húc, làm cho nàng ta dường như đã quên, An Húc là hoàng tử, kim tôn ngọc quý không thua gì nàng ta.

Lời này không nói còn được, vừa nói xong An Húc đã mạnh tay hơn, An Cửu mới không phải hai chữ, nàng là một người sống sờ sờ, mà người sống sờ sờ kia, bởi vì hai người bọn họ, hiện giờ đã không còn nữa.

“Bản vương liền nhắc tới An Cửu! Ngươi là cái thá gì? Lần nào cũng đều bắt nạt nữ nhân của bản vương. Chỉ vì ngươi là con gái của Thừa tướng? Bản vương nhớ rất rõ ràng, ngươi đã làm An Cửu bỏng mười lăm lần, đánh An Cửu hai mươi ba cái tát, nhéo nàng bảy mươi sáu đốm xanh tím, còn châm chọc nàng ba lần, dùng đế giày giẫm nàng năm lần, phạt nàng quỳ mười ba lần, tổng cộng năm mươi bảy canh giờ, để cho nàng vì ngươi mà chết, trên người An Cửu có ba trăm sáu mươi bảy vết thương, trên người nàng hai trăm bảy mươi mốt mũi tên đã được rút ra.” Còn có một lần, nàng muốn tự tiện thưởng An Cửu cho thị vệ của hắn, nếu không phải hắn tới kịp, An Cửu sẽ bị vấy bẩn. Lần đó hắn nổi giận mới làm cho Bạch Vân Ái thu liễm một chút, Bạch Vân Ải khi dễ An Cửu, mỗi một lần hắn đều nhớ rõ ràng, nhưng chưa bao giờ có thể vì An Cửu mà đứng ra bảo vệ.

Mẫu phi vẫn còn đang nhìn kìa! Chỉ cần hắn biểu hiện một chút tình ý với An Cửu, tính mạng của An Cửu sẽ khó giữ. Nhưng có bao nhiêu lần trong đêm, hắn nhìn vết thương trên người An Cửu, thật lâu không thể ngủ, có bao nhiêu lần hắn xem nhẹ đau đớn như gãi ngứa trong lòng. Phải đợi đến cuối cùng hắn mới biết được, thì ra những đau đớn đó tích lũy từng chút một, lại có thể dễ dàng đè gãy sống lưng thẳng tắp của hắn.

Bây giờ nghĩ lại, hắn thật sự vô năng đến cực điểm! Nếu có một lần cũng tốt, nếu có một lần hắn có thể cứng rắn bảo vệ An Cửu thì tốt rồi!

Chỉ hơn một tháng sau khi An Cửu chết đi, hắn vô số lần cầu nguyện mơ thấy nàng, nhưng An Cửu của hắn chưa từng xuất hiện. Nàng là đang oán hận hắn, mặc kệ hắn hồi tưởng thế nào, cũng chỉ có thể nhận lại được một cái bóng mông lung, hắn sắp bị bức điên rồi, phải không hay là hắn đã điên rồi?

Hắn hận Bạch Vân Ải, nhưng ngược lại hắn càng hận chính mình, những tình cảm đè nén kia, toàn bộ bùng nổ trong nháy mắt lúc An Cửu chết đi. Lúc cảm xúc bùng nổ, hắn mới phát hiện thì ra từng chút từng chút, từng chút một, An Cửu đã ăn mòn sinh mệnh của hắn, thành máu đầu tim của hắn.

An Cửu đi rồi... Nếu gia thay An Cửu đòi lại, liệu An Cửu có trở lại không?

An Húc nở nụ cười, cứ cười như vậy, trong nụ cười lại hàm chứa nước mắt, hắn tự cho rằng hắn lãnh khốc tuyệt tình, lệ nóng lại vì An Cửu mà rơi.

***

Vân Ải: Tác giả thật quá đáng! Tìm một cái xương bướm cũng phải ám chỉ ta béo!

Ốc sên: Thật ngại quá, là Vương gia chê ngươi béo không phải ta!