Chương 21: Thành thân

Đội ngũ đón dâu của An Húc rất dài, hắn cưỡi bảo mã, dùng kiệu tám người khiêng đưa Bạch Vân Ải phong phong quang quang trở về vương phủ. Trong bữa tiệc, hoàng đế phá lệ mang theo hoàng quý phi đích thân tới, đối với việc nhi tử có thể cưới được nàng dâu tốt như thế vô cùng hài lòng.

Sau khi tiễn hoàng đế và khách khứa cũng đã là giờ Tuất, An Húc hôm nay uống rất nhiều rượu, người tới tham gia yến tiệc đều có tâm tư riêng, người tới mời rượu cũng vậy. Hắn có thể thấy được trong mắt các hoàng tử khác cực kỳ hâm mộ cùng ghen tị.

Hỉ nương nói rất nhiều lời cát tường, hắn nhìn tân nương tử ngồi ngay ngắn ở trên giường, không khí vui mừng như thế, chỉ là cảm giác chính là có chút không đúng, tân nương tử của hắn hẳn là phải cao hơn một chút, thon thả hơn một chút, lại...

An Húc cầm hỉ cân, vén khăn voan lên, nữ tử trước mắt cười rất thẹn thùng, nhưng hắn không để ý lắm, trong đầu hắn xuất hiện một người khác, người kia chưa bao giờ cười với hắn, nếu là nàng... Chắc hẳn nội tâm sẽ rất ngại ngùng, chỉ sợ sẽ luống cuống tay chân!

Nhớ tới người trong lòng, An Húc nhịn không được nở nụ cười, An Húc là một mỹ nam tử, toàn bộ kinh thành tìm không ra nam nhi nào tuấn tú hơn hắn.

Bạch Vân Ải si ngốc nhìn An Húc, An Húc bình thường dịu dàng nho nhã, có lẽ tối nay hắn thực sự rất vui mới có thể cười thoải mái như thế.

Trong kinh thành có khuê nữ nào không hâm mộ Bạch Vân Ải. Trong đám nam tử quý tộc, An Húc giữ mình trong sạch, hắn cũng không đặt chân đến nơi phong nguyệt, trong phòng cũng chỉ có một thông phòng, sạch sẽ không có thϊếp thất khác, thậm chí nguyện ý vì thê tử đem thông phòng duy nhất giải quyết xong.

Cho dù Bạch Vân Ải mang tiếng ghen tuông vì điều này thì nàng ta cũng không thèm để ý. Vị hôn phu ưu tú như vậy, nguyện ý cùng những nữ nhân khác chia sẻ, đây chỉ là đạo đức giả mà thôi!

Hai người tâm tư khác nhau, sau khi hành lễ hợp cẩn, rải trướng kết thúc, mọi người cùng chúc mừng, sau đó rời khỏi hỉ phòng, hỉ phòng trong nháy mắt chỉ còn lại có hai người.

An Húc khóe miệng cong lên cười, đem Bạch Vân Ải ôm vào trong ngực, thanh âm của hắn thuần hậu: "Từ nay về sau, đích trưởng nữ của Bạch thừa tướng chính là Dự vương chính phi, bất luận sinh tử đều ghi lại trên hoàng thất phổ điệp, nàng có vui mừng hay không?"

Bạch Vân Ải có chút sững sờ, nàng ta vui mừng, nhưng lại luôn cảm thấy câu hỏi này của hắn, tựa hồ không giống với suy nghĩ của nàng ta, dường như phía sau còn có hàm ý gì khác?

“Nàng có vui không? "Hai mắt An Húc nhìn nàng ta không rời, Bạch Vân Ải không cảm nhận được độ ấm trong đôi mắt kia, chỉ cảm thấy một trận hàn ý.

Bạch Vân Ải đè xuống bất an trong lòng, hơi gật đầu một cái, "Ta rất vui, có thể gả cho Tử Thăng ca ca A Nãi thật sự rất vui.” Trên mặt Bạch Vân Ải đầy vẻ ngượng ngùng.

“Ừ... "An Húc ừ một tiếng, ngoài ra không còn biểu thị gì khác.

Bạch Vân Ải biết An Húc cũng không phải vì yêu thích mà cưới nàng... Đơn giản vì nàng là con gái của Bạch tướng quân.

“Tử Thăng ca ca, sau này A Nãi sẽ vẫn yêu chàng." Nàng ta nói rõ tình ý của mình, trên mặt ửng đỏ.

Làn da Bạch Vân Ải rất trắng, có hai con mắt to ngập nước, mũi không phải rất thẳng, nhưng có đôi môi đỏ mọng cong lên, có thể nói là dễ nhìn đáng yêu. Nhưng đối với An Húc mỗi ngày sớm chiều ở chung với tuyệt sắc nhân gian mà nói, mị lực của Bạch Vân Ải thật sự không đáng nhắc tới.

Bạch Vân Ải cứ như vậy ngồi ở trong lòng hắn, hắn cũng không nổi lên chút ham muốn nào.

Thấy An Húc không có động tác gì, Bạch Vân Ải cố lấy dũng khí nói: "Phu quân, để A Nãi hầu hạ chàng đi ngủ đi!" Một đôi tay nhỏ bé của nàng ta đi tới trước ngực An Húc, muốn giúp hắn cởϊ áσ.

An Húc nắm lấy tay nàng ta, cười tà tứ, "Loại chuyện này sao lại làm phiền Vương phi động thủ? hay là để bản vương đi!" Nói xong, động tác của hắn có chút thô bạo bắt đầu cởi bỏ quần áo của Bạch Vân Ải.

Thần sắc của hắn tự nhiên, giống như việc trong tay đang làm không phải là lột quần áo nữ nhân, mà chỉ là lột bỏ vỏ trái cây.