Chương 18: Mất ngủ

An Húc, đáng đời ngươi! Lúc An Cửu còn sống, không có một ngày nào đối tốt với nàng, đến khi tự mình đưa nàng vào chỗ chết, mới phát hiện nội tâm mình không nỡ, có bao nhiêu ngu xuẩn?

An Húc muốn phủ nhận tình cảm trong lòng, nhưng càng phủ nhận, cảm xúc trong lòng lại càng ngày càng rõ ràng. Hắn nhắm mắt lại, nhưng đêm không thể chợp mắt, suốt ba ngày, trái tim hắn rất mệt mỏi, nhưng lại không thể thật sự ngủ thϊếp đi. Hắn không dám nghĩ đến nàng, nhưng hình ảnh cuối cùng nàng khi chết đi lại quấy nhiễu thần trí của hắn vào lúc nửa đêm. Hắn khó có thể ghép lại hình dáng xinh đẹp ban đầu của An Cửu. Ký ức cuối cùng về nàng dừng lại ở khoảnh khắc cuối cùng không thể chịu đựng được đó. Nó lần lượt xâm chiếm lấy tâm trí hắn khiến tâm trí hắn ngày càng mỏng manh.

Hắn vào triều như thường lệ, trợ giúp phụ hoàng xử lý một ít quốc sự như thường lệ, làm bạn với Bạch Vân Ải như thường lệ. Hắn tự nói với mình chỉ cần hết thảy như cũ, rất nhanh hắn sẽ quên An Cửu, hắn để cho mình vẫn bảo trì bận rộn, mà thể xác và tinh thần lại bắt đầu có vẻ vô cùng mệt mỏi.

Hắn không cách nào quên, cũng không cách nào chắp vá lại cuộc sống vốn có của mình. An Cửu vẫn xuất hiện trong đầu hắn, giọng nói của nàng xuất hiện, hình ảnh của nàng xuất hiện... Nhưng mỗi một lần đều mông lung, nghe không thật, nhìn không hết. Hơn nữa đến cuối cùng, hình ảnh đều dừng lại ở bộ dáng cả người nàng là máu tươi, lỗ chỗ thủng, trong đôi mắt mở to tất cả đều trống rỗng. Hắn không dám nhắc tới An Cửu, cũng không dám nghĩ tới nàng, giống như vừa nói ra cái tên này, nhớ tới người này, chính là thừa nhận nàng đã không còn nữa.

Sinh ly tử biệt cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là sau khi tử biệt, người đi mới biết thâm tình.

Tuần đầu sau khi An Cửu mất, đêm đó An Húc mở to hai mắt, nhìn đỉnh trướng, trên đỉnh thêu đại giao tượng trưng cho thân phận của hắn. Hắn một mực chờ đại giao kia có thể biến thành kim long, nhưng hôm nay hắn lại cảm thấy, nếu như có thể ôm An Cửu ngủ một đêm nữa, hắn có thể cả đời tình nguyện làm giao mà không phải rồng.

Hắn phảng phất ngửi được mùi thơm trên người An Cửu, nhưng nhìn quanh bốn phía, chỉ có vắng vẻ, hắn nhắm mắt lại, giả vờ ngủ, giả vờ vô sự, lại cứ như vậy nằm đến bình minh, ngày thứ bảy! Hắn vẫn không ngủ được a!

Ngày hôm sau, Bạch tướng chủ động sau buổi Hạ triều ám chỉ hắn có thể sớm cùng Bạch Vân Ải tiến hành hôn sự.

Chẳng phải đó là điều hắn luôn muốn sao? Đây không phải là thứ hắn dùng tính mạng An Cửu để đổi sao?

Trên mặt An Húc rốt cục lại xuất hiện nụ cười. Đúng rồi! An Cửu mất rồi, nhưng hắn còn chuyện chưa hoàn thành không phải sao?

An Húc bắt đầu đặt mua sính lễ, có một số là vốn đã chuẩn bị tốt, có một số là hắn tăng thêm, hắn nghĩ: Không biết An Cửu có thích cái này hay không? An Cửu hẳn là sẽ thích cái này?

An Húc phát hiện, như thế có thể làm cho hắn bảo trì thanh tỉnh, phát hiện như thế vẫn duy trì bận rộn, có thể làm cho đau đớn trong lòng hắn giảm bớt. Khi hắn trắng trợn phát tiết cảm xúc, danh sách sính lễ kia đã trở nên đáng kinh ngạc. Khi hắn cùng các thúc bá huynh đệ đến Bạch tướng phủ hạ sính lễ, khuôn mặt Bạch tướng có thể nói là cười không khép được miệng.

Tiểu cô nương trốn ở phía sau rèm cũng đỏ bừng mặt, cùng tỳ nữ líu ríu thảo luận danh sách quà thật dài kia, nàng ta muốn trở thành tân nương tử khiến người ta hâm mộ nhất trong toàn bộ kinh thành! Có tân lang anh tuấn nhất, cùng với danh sách quà tặng phong quang nhất.

Lúc ở bên trong đọc danh sách lễ vật, Bạch Vân Ải cực kỳ cao hứng, hận không thể ngày hôm sau có thể thành thân, gả cho nam nhân cao lớn anh tuấn kia.

An Húc cười, tâm tình thoạt nhìn vạn phần sung sướиɠ, hắn có mục tiêu sinh tồn mới, mà hắn đang từng bước từng bước hướng về mục tiêu rảo bước tiến lên.

An Cửu, phàm là người phụ nàng, hại nàng, gia vì nàng trừ đi!

An Húc điên rồi, nhưng hắn vẫn chưa nhận ra.

An Húc từ trong 5 giai đoạn bi thương bước ra, trước mắt đang ở giai đoạn phẫn nộ, kế tiếp sẽ cò kè mặc cả cùng uể oải, nhưng hắn vẫn không vượt qua giai đoạn thứ năm!