Chương 17: Liệm táng

An Cửu chết rồi, An Cửu chết rồi, An Cửu chết rồi...... An Húc tuy rằng sắc mặt lạnh lùng, nhưng nội tâm lại đau đớn như bị lửa đốt.

Những lời này vẫn quanh quẩn trong đầu An Húc. Khoảnh khắc An Cửu mất đi sinh mệnh, hắn giống như có linh cảm, l*иg ngực giống như bị thủng một lỗ, nỗi đau ập đến khiến hắn trong nháy mắt gần như đứng không vững.

Từ trước đến nay An Cửu vẫn luôn ở phía sau hắn, gọi nàng, nàng sẽ xuất hiện. Gọi nàng, nàng sẽ vì hắn xông pha khói lửa.

An Cửu xinh đẹp, An Cửu lạnh lùng, An Cửu chỉ nhiệt tình với hắn đã không còn nữa.

Nói cũng kỳ quái, tuy rằng không có mặt, nhưng dường như An Húc biết An Cửu ở đâu, hắn theo người của mình xuống rừng sau núi, không ngoài ý muốn, toàn bộ nhân mã của hắn bị tiêu diệt... bao gồm cả An Cửu của hắn.

An Cửu của hắn... toàn thân bị cắm đầy mũi tên, bọn họ ra tay rất tàn nhẫn, không để ý tới An Cửu là con gái, con gái, đều có lòng yêu cái đẹp chứ? Ngay cả An Cửu, mỗi lần gặp nàng cũng đều sạch sẽ. Có một mũi tên xuyên thẳng qua khuôn mặt xinh đẹp của nàng, xuyên qua hai má từ phía sau đầu. Ánh mắt nàng mở rất lớn, toàn thân đều là máu, nhưng hắn biết An Cửu đã rơi lệ, khóe mắt tràn ngập máu kia có nước mắt.

An Cửu trước khi chết rất sợ hãi có phải không? Trước khi chết An Cửu có nghĩ tới gia sẽ tới cứu nàng không?

An Húc rơi vào trầm mặc thật lâu, khoảnh khắc An Cửu chết đi, hắn cảm thấy trái tim mình như bị xé rách, hắn chưa từng có cảm giác như vậy.

Trên mặt hắn không có quá nhiều cảm xúc, không có bất kỳ kêu khóc, đau đớn có thể bình phục cảm giác đau đớn trong lòng hắn. Nỗi đau lớn đến mức làm cho nam nhân cho rằng mình không gì không làm được tan nát cõi lòng, nguyên lai có một số thứ, sau khi mất đi, cho dù quyền khuynh thiên hạ, cũng không đổi lại được.

“An Thất, giúp nàng liệm táng." Hắn thản nhiên phân phó, hai chữ An Cửu nặng ngàn cân, hắn nói không nên lời, giống như chỉ cần nói ra miệng, chính là thừa nhận vĩnh biệt.

“Thuộc hạ tuân mệnh." An Thất là một thiếu niên tướng mạo rất tinh xảo, hắn và An Cửu từ nhỏ cùng nhau tiếp nhận huấn luyện, An Thất không nghĩ tới một ngày mình sẽ giúp An Cửu nhặt xác, trên khuôn mặt vốn nên không có cảm xúc của hắn xuất hiện nỗi nhớ thương, may mà không ai nhìn thấy, hắn không nên có cảm xúc.

An Thất cho rằng, An Cửu là người có thể sống đến cuối cùng. An Cửu là thủ lĩnh của bọn họ, mặc kệ làm cái gì cũng là đệ nhất, An Cửu từ nhỏ đã lập chí muốn "Tam trừ", từ nhỏ đã hiểu được phản kháng huấn luyện viên, tuy rằng bị đánh rất thảm, nhưng An Cửu cho tới bây giờ chưa từng nguyện ý khuất phục. An Cửu vẫn luôn là ánh sáng trong lòng tử thị bọn họ.

Nàng không sợ hãi, luôn dũng cảm khiêu chiến quyền uy, cho dù luôn nói tử thị chỉ là con kiến, nhưng An Cửu không giống con kiến chút nào. Dù cho là con kiến, nàng cũng có thể nói là nữ vương trong đàn kiến đi!

Nhưng ánh sáng này, sau khi vào Dự vương phủ liền ảm đạm, An Cửu phản kháng vận mệnh kia trở nên kính cẩn, biến thành bóng dáng Dự vương.

“An Cửu, thượng lộ bình an." An Thất chắp tay trước người An Cửu, nhìn thi thể An Cửu, hắn không nên có cảm xúc, nhưng hai mắt hắn lại đỏ bừng, trong lòng chua xót nói không nên lời.

“Đắc tội rồi." An Thất bắt đầu xử lý mũi tên trên lưng An Cửu, hắn rất kiên nhẫn lấy từng mũi tên ra, bận rộn ba canh giờ sau, mới rút sạch mũi tên trên người An Cửu, hắn rút mấy trăm mũi tên từ trên người nàng xuống.

“An Cửu, ngươi biết không...... Ngươi mặc nữ trang thật sự rất đẹp." Những người khác đều đã về vương phủ, lúc này An Thất mới ngồi xổm bên cạnh An Cửu, một hai giọt nước mắt nhỏ xuống thi thể lạnh như băng của nàng.

An Thất cẩn thận cõng thi thể An Cửu trở lại ám các, đêm đó, An Cửu liền hóa thành tro tàn, bị đặt ở trong một cái bình nho nhỏ.

“An Cửu, ta nhớ rõ ngươi ghét nhất chỗ nhỏ hẹp, ủy khuất ngươi rồi." An Thất lưu luyến vỗ về bình tro cốt của An Cửu.

Ám Các là diệt nhân tâm, diệt nhân dục, nhưng người sao có thể thật sự vô tâm vô dục? Tựa như ngọn lửa tình yêu tiềm tàng trong lòng An Thất, làm sao có thể dễ dàng dập tắt.

An Thất lạnh như băng đặt môi vào chiếc bình nho nhỏ, nói lời tạm biệt với ánh sáng trong lòng. Cuộc sống của tử thị vốn là bóng tối vô tận. Hắn đã từng nhìn thấy hy vọng ở trên người nàng, mà nay ngọn lửa hy vọng kia đã tắt.

***

Kế tiếp chuyện cũ đều sẽ chậm rãi xen kể lại về cái chết của An Cửu. N9 cũng rất thảm, An Cửu sau khi chết hắn cố gắng chống đỡ mười năm mới chết đi.