"Ngươi đói bụng a?" Y nghe tiếng bụng hắn sôi, rồi cười đến vô cùng trong sáng, "Cứ nhịn đói đi, nhịn một thời gian rồi sẽ chết thôi. Chết rồi là hết đói."
"...."
"Yên tâm, ta là một chủ tử tốt, đảm bảo đi theo ta ngươi sẽ không là quỷ đói." y vuốt cằm cười nói.
.
"Ta sẽ không làm gì ngươi đâu." Nam nhân ma quỷ hứa hẹn, sau đó còn phải ân cần cam đoan lần nữa mình sẽ không làm gì, ngươi vào thế nào vẫn sẽ ra như thế, thì nữ tì đang run lẩy bẩy mới dám đi vào trong phòng, bưng thức ăn vào.
Vừa đặt thức ăn xuống giường, nàng ta liền phát huy hết tốc lực bỏ chạy, nhưng cánh cửa đóng sập lại trước mặt nàng ta, khiến nàng va vào cửa, té ngửa ngồi bệt ra sau, ngồi lên vũng máu đã khô lênh láng thịt vụn và xương cốt nội tạng. Nàng ấy nhìn khúc ruột chạm vào tay mình, hét lên một tiếng thảm thiết, nam nhân không vui khẽ mắng một tiếng, "Ồn ào!" tiếng hét lập tức câm bặt như con gà đang gáy bị bóp cổ, cả tiếng khóc cũng không phát ra được.
Nam nhân nếm thử cơm canh một chút, sau đó mới nói với tiểu tì, "Ngày ba bữa mang đến đây. Chuẩn bị nước tắm hàng ngày."
Nàng vội gật gật đầu, sau đó cửa mới mở ra, nàng lồm cồm bò dậy bỏ chạy.
Nam nhân mặc kệ nàng ta, nhìn thức ăn, lại nhìn người kia, rồi thở dài sâu sắc, lầm bầm, "Ta thật ngu mà, sao lại cho ngươi ăn, cứ cho ngươi chết đói có phải tốt hơn không...."
Diệp Y đã bị bỏ đói gần hai ngày, cả nước cũng không có một ngụm, còn nôn ra một lần, với tình trạng sức khỏe và kí©h thí©ɧ thần kinh của hắn bây giờ, dù đang sốt cao tâm trí mệt mỏi choáng váng, thì hắn vẫn nỗ lực gạt bỏ khϊếp hãi, cố lấy tỉnh táo không bất tỉnh mê man nữa, để cầu gã này cho phép người ta mang đồ ăn vào cho hắn.
Dù đang kiệt quệ bị sốt ăn vào sợ lại bị nôn lần nữa, thì hắn nhất quyết vẫn phải ăn.
Vì ăn tức là sống.
Hắn còn phải về nhà, hắn không thể để gã này hại hắn chết sớm trước khi hết tuổi thọ, hắn càng không muốn chết rồi linh hồn mình rơi vào tay y.
"Hừm, đã ăn thì ăn vậy. Sau này nghĩ ra cách chết tốt hơn cho ngươi." y lầm bầm, liếc nhìn hắn, "Ngươi có tự cầm được không?"
Diệp Y khó khăn gật gật, rồi tự cầm bát, nhưng tay cứ run bắn lên, khiến thức ăn rơi hết ra giường.
Diệp Y khổ sở đến lại chảy nước mắt, đời hắn đã tạo cái nghiệt gì mà lại gặp chuyện này.
Thấy hắn như vậy, y thở dài rồi ấn hắn hơi ngồi dựa lưng vào giường, rồi bón cho hắn từng thìa một, vừa bón vừa không vui, "Ngươi cố sống làm gì, đi theo ta có phải tốt hơn không?"
Đi theo ngươi.... chết theo ngươi sao? Cảm ơn, ta không cần cái phúc ấy.
Diệp Y khó khăn nuốt từng miếng, cũng mặc kệ việc mình đang ăn giữa tàn tích của xác chết mấy người, cách thi thể đã bắt đầu phân hủy có mùi.
Hắn lại nôn ra. Gã kia vừa vỗ lưng hắn vừa thở dài, hình như y còn nói gì đó nhưng hắn đã kiệt sức mà lại bất tỉnh.
Hắn không muốn chết, nhất định không thể chết được.
.
Diệp Y bị hành hạ đến gầy yếu vô cùng, chút thịt hắn nuôi được sau khi nữ quỷ rời đi đã lại bị gã này vần vò cho rơi hết, thậm chí còn thảm hại hơn.
Nam nhân kia khi thấy hắn cứ mê man bất tỉnh, đòi ăn đòi uống nhất định không đòi chết, lại thở dài bất đắc dĩ một hồi, tựa như đã chấp nhận thỏa hiệp, rồi cho phép đại phu vào khám cho hắn, rồi cũng đồng ý dọn phòng để hắn được ăn uống tắm rửa. Gọi là hắn muốn làm gì thì làm, y chỉ làm phần việc của con quỷ đang ám hắn, chính là bám theo hắn mọi lúc mọi nơi. Coi như hắn đang tắm y cũng ngồi vừa ăn vừa nhìn.
Là quỷ nhưng y có thể ăn đồ ăn người thường, đương nhiên chúng không cung cấp năng lượng không thiết yếu với y, y chỉ ăn để thưởng thức hương vị thôi.
Hắn tận lực không nói chuyện với y, coi như y không tồn tại, nhưng y vẫn luôn chủ động nói chuyện với hắn, như lần này, khi hắn ngồi trên sạp, lờ mờ mặc kệ cho đạo sĩ múa may huơ kiếm lập đàn, thì y lại nói chuyện, "Diệp Y, ngươi phá ngang kế hoạch của ta."
"..." Mặc kệ y đi. Dù y ngồi ngay cạnh hắn, thì cũng mặc kệ y đi.
Y vừa ăn đào vừa nói, "Ta đã định bỏ mặc cho ngươi chết đói, sau đó thu nạp ngươi làm thuộc hạ."
"....."
"Nhưng ngươi cứ không chịu chết đói, nên ta đành phải đổi ý, dù sao ngày tháng còn dài, nhất định ta sẽ ám chết được ngươi."
"....Ngươi có thể đổi ý lần nữa không?" Có lẽ khϊếp sợ kinh hoàng đến một mức độ nào đó đã thành ra chết lặng, nên Diệp Y ít nhất lúc này đã có thể nói mà không lắp bắp với tên kia, "Tha cho ta, tự nguyện chạy đi đi."
"Không thích." Y trề môi không vui, hơi phẩy phẩy tay, lão đạo sĩ đang thi pháp bị bắn tung ra ngoài, cả pháp đàn cũng bị bay đi đè lên người lão.
Hắn hơi cứng người, thấy phản ứng của hắn, y cười lên, "Yên tâm, không chết được đâu, ta cũng đâu phải loại lạm sát."
**Bạn thụ ban đầu tính bỏ đói Diệp Y, cho Diệp Y chết đói (cách chết hơi thảm nhỉ), nhưng vì Diệp Y cứ lay lắt muốn sống không chịu chết đói, van cầu đòi ăn mãi, nên bạn thụ mềm lòng cho phép Diệp Y được ăn được nghỉ ngơi, không cần chết đói nữa...
Nhưng dù sao thì bạn thụ cũng quyết lấy mạng Diệp Y rồi, có chăng chỉ là đang đợi xem Diệp Y thích chết kiểu nào thôi (ôn nhu kiểu tôn chủ: ngươi thích chết kiểu nào, ta giúp ngươi, nếu ngươi nhất định ko chịu chọn cách chết thì cũng ko sao, ta sẽ khiến ngươi chết dần chết mòn.
Bởi vậy, Diệp Y a, đằng nào cũng phải chết, ngươi mau chọn cách chết đi, mau tự nguyện đến với ta đi, chết dần chết mòn làm gì cho thêm thống khổ.)
Nếu là ta, đυ.ng phải 1 thằng điên cỡ tôn chủ, thì ta sẽ chạy thật xa thật nhanh, cầu đời đời đừng gặp lại y nữa
Ps: chương sau nam chính xuất hiện, nhưng nam chính làm đc gì thì phải chờ xem