Chương 7

Những đại hán cầm đao lăng lăng giữ khoảng cách với nam nhân, biểu cảm trên mặt lộ rõ khϊếp đảm của họ, sau đó một người lấy can đảm cao giọng hét, "Tên kia, thả thiếu gia ra, nếu không đừng trách đao kiếm vô tình."

Nam nhân đặt vị thiếu gia ngất xỉu lên giường, rồi ngồi trên giường, xem đám người trong phòng với ánh mắt đang nhìn hí kịch, sau đó vui vẻ nói, "Cho các ngươi mười tức, sau mười tức thì chết ở đây đi."

Rồi y thong thả đếm, tiếng đếm rất nhẹ nhàng chậm rãi như đùa bỡn, từng tiếng dội vào lòng họ.

Họ đã thấy thảm trạng của nam bộc kia, lờ mờ biết gã này có yêu thuật, mà con người luôn kính sợ những thứ chưa biết.

Nam nhân thủ lĩnh tay đẫm mồ hôi siết quanh cán đao, mắt lóe lên hung ác, khi y đếm đến sáu, có đại hán dẫn đầu bỏ chạy, khi y đếm đến bảy, nam nhân thủ lĩnh hô một tiếng, "Xông lên!" rồi điên cuồng liều mạng xông tới, dao giơ cao sẵn sàng chém xuống.

Đang là bảy, đáng ra đến tám, nhưng nam nhân đang đếm chợt nở nụ cười rộng đến mang tai, hộc ra, "Mười."

Như thời gian ngừng lại vào khắc ấy, tất cả nam nhân đang trong phòng này chợt đông cứng tại vị trí, đại hán thủ lĩnh vẫn giữ tư thế bổ đao xuống nam nhân trên giường, rồi, sau mấy giây, cả căn phòng chợt chìm trong sắc đỏ, thân thể các nam nhân như bị nổ tung từ bên trong, máu tươi, nội tạng, thịt vụn, não tương, xương cốt khoảng khắc phụt ra bốn phương tám hướng trong phòng, biến khung cảnh nơi này thành TuLa địa ngục.

Máu bắn cả lên giường, dính lên mặt vị thiếu gia bất tỉnh, nam nhân thấy vậy thuận tay lau giúp.

Còn máu bắn lên chính y, y không bận tâm, thậm chí y còn rất thưởng thức mùi tanh và huyết khí âm khí như vậy.

Y đưa tay ra, âm hồn của các đại hán tụ lại trong tay y, y mân mê nó trong tay, lơ đãng nắn bóp, nghe tiếng âm hồn gào thét cầu xin, nghe vậy, y càng cười tươi hơn. Rồi những ngón tay siết lại thành nắm đấm, âm hồn trong đó kêu thét yếu dần rồi tắt ngấm.

***

Diệp Y tỉnh dậy, lại suýt té xỉu lần nữa khi thấy phòng mình đầy máu và thịt vụn, một tròng mắt đẫm máu vẫn còn nằm trên giường đang trợn trừng nhìn hắn, nhưng có lẽ vì bị dọa nhiều nên thần kinh vững hơn một chút, ít nhất lúc này dù sợ chết khϊếp, dù bên cạnh hắn đang có một kẻ bề-ngoài-rất-bình-thường, thì hắn dù mặt tái mét, người run run tay níu lấy chăn, lắp bắp không nói được cả câu, thì vẫn không bị té xỉu lần nữa.

"Ngươi.... ngươi....làm..." Ngươi vừa gϊếŧ người?

Hắn cố gắng không nhìn tròng mắt kia.

"Là ta làm." y cười nói. "Ta đã rất tốt bụng cho họ cơ hội rồi, nhưng họ không biết điều thì không trách được ta."

"Ngươi... ngươi..." Diệp Y lắp bắp, sắc mặt càng tái nhợt, mùi máu nồng khiến hắn muốn té xỉu lần nữa, ít nhất té xỉu cũng không phải đối mặt với hiện thực này.

"Ngươi cái gì? Nói rõ hơn đi." Y nhíu mày, ân cần chăm chú nhìn hắn, khuyên nhủ, "Bình tĩnh nào, hít thở sâu, nói từng từ một."

Ngươi còn ra vẻ vô tội như thế được à???? Ngươi vừa gϊếŧ bao nhiêu người rồi???? Còn thao túng người vô tội tự ăn mắt mình nữa!!!! Ngươi có chút nhân tính nào không????

Nhưng y không phải người, nên không thể nói về nhân tính lương thiện với y. Diệp Y giờ đã hoàn toàn tin gã này là quỷ, coi như y là người, thì sự độc ác vô cảm với đau đớn của kẻ khác, cũng khiến y đáng sợ hơn cả ma quỷ rồi.

"Ngươi...." nói cái gì bây giờ? Mắng y một trận? Liều mạng đánh y? Nhưng thấy thảm trạng kinh khủng như vậy, phần ham sống sợ chết trong Diệp Y lại khiến hắn không thể mở miệng, sợ mình sẽ chọc giận y, sau đó xếp hàng vào danh sách những người y đã gϊếŧ.

Hắn, hèn nhát. Biết rõ y làm sai, biết hung thủ đang ở ngay đây cạnh hắn. Nhưng hắn không làm được gì. Chính hắn mang y về đây, là hắn hại chết bọn họ.

"Sao vậy Diệp Y?" y quan tâm hỏi, tay đưa lên mặt hắn, đến lúc này hắn mới nhận ra mình đã yên lặng chảy nước mắt.

"Không cần khóc." Y cười nói, "Chúng không xứng đáng cho đau khổ của ngươi."