Hai tiểu quỷ, dù hắn không hỏi, thì vẫn chủ động khai ra mọi thông tin chúng có về Diệp Y, nhưng những thông tin chúng có vẫn thật vụn vặt không đủ chi tiết.
Chúng chủ động ở lại đây để theo dõi Diệp Y, Mai tôn giả càng lúc càng cảm thấy Diệp Y có liên quan tới quá khứ của hắn. Thái độ của y với hắn, cảm giác muốn chiếm hữu sâu đậm hắn có với y.... khiến hắn cũng mơ hồ đoán được ngày trước đã có chuyện gì, hắn đã nghĩ thế nào.
Hắn đúng là quá tốt đẹp. Chẳng biết lúc đó nghĩ thế quái nào mà hắn lại chọn tự quên đi như thế.
Nhưng quên đi cũng được, quá khứ của hắn vẫn đang ở đây, đang ở chỗ Diệp Y.
Diệp Y vẫn chưa chịu chọn cách chết ưa thích, hắn ngồi cạnh y, thỉnh thoảng gợi ý về cách chết cho y, hứa hẹn là dù vong hồn có xấu xí cỡ nào (vong hồn sẽ mang dáng vẻ của thi thể bản thân), thì hắn vẫn sẽ chữa trị bồi đắp cho y, khiến y là một vong hồn trẻ trung anh tuấn giống như hắn, thậm chí cũng sẽ giúp y cố định được âm thể, chịu đựng được ánh mặt trời, có thể đi lại vào ban ngày, sau này thậm chí cũng có thể ăn cơm uống nước...
Hắn khuyên nhủ ân cần hứa hẹn đủ điều như vậy, nhưng y vẫn không chịu tự nguyện chết, hắn mất kiên nhẫn dùng đòn sát thủ, cười nói với y: ngươi không chết thì phụ mẫu ngươi chết nhé....
Đến lúc đó y mới chịu chết.
Nhưng như vậy vẫn đâu phải tự nguyện.
Hắn nhìn chằm chằm vẻ mặt tuyệt vọng của y, nhìn y yên lặng chảy nước mắt, y khóc âm thầm không ra tiếng khiến hắn thật khó chịu, rồi hắn thở dài một tiếng, rồi cúi xuống hôn y, lầm bầm, "Được rồi, là tại ta. Ta quá gấp gáp ép buộc ngươi, đừng có khóc nữa."
Diệp Y vẫn không nín khóc, hắn lại thở dài bất đắc dĩ, bàn tay đặt lên ngực y, rồi thoáng vận lực.
Trái tim y lập tức ngừng đập, để chắc chắn hơn, ngay cả đại não cũng bị chấn vỡ cùng một lúc với trái tim. Nhìn biểu tình trợn trừng không thể tin của cái thây đã không còn linh hồn, hắn chán nản than, "Kết thúc nhanh thôi Diệp Y, nếu kéo dài lâu ta sợ ta sẽ thật sự mềm lòng mất."
Nhưng ta sẽ không để mình mềm lòng một lần nữa.Linh hồn người này đang chậm rãi tụ lại, thoát khỏi cái thây xá© ŧᏂịŧ, hắn cười cười, nói với bóng ảnh mơ hồ, bây giờ đang là ban ngày, vì có hắn ở đây, âm khí tập trung nồng đậm trong căn phòng này, nên y mới mơ hồ hiện hình được.
Hắn ngửi được hơi thở của oán hận và căm ghét, biết Diệp Y hẳn đang rất rất giận dữ.
Nhưng, hắn cười nhạt, vẫn còn quá non a.
"Cảm nhận thế nào, Diệp Y? Ta hạ thủ nhanh gọn chứ, không đau đớn gì a?"
.
Khoảnh khắc bị ép cho chết ngay lập tức, Diệp Y nghe được tiếng nói lạnh băng vô tình của hệ thống, "Kí chủ thất bại, không sống đủ tuổi thọ mệnh định."
Hắn... thất bại rồi? Sẽ phải mãi mãi ở lại đây?
Đáy lòng Diệp Y trào lên bi thương và oán hận, hắn đã có hi vọng, đã cố gắng sống như vậy để được về với ca ca, vậy mà lại bị phá hỏng tất cả. Cuộc đời hắn, tương lai hắn trông đợi, đều bị một kẻ điên hủy hết.
Hắn sao có thể không hận? Coi như con giun xéo lắm cũng quằn, bị hành hạ dày vò như vậy, một kẻ yếu nhu nhược cũng sẽ nổi điên muốn phản kháng lại kẻ thù!
Khi vẫn còn sống, hắn đã khϊếp sợ y, đã chán ghét y, đã yếu ớt chỉ biết khóc chỉ biết cầu xin y tha cho hắn. Hắn rất tự biết năng lực bản thân, hắn biết y rất mạnh, hắn biết mình không làm gì được y, có phản kháng cũng vô ích chỉ dễ dàng chọc giận khiến y cho hắn chết nhanh hơn, nên ngay cả ý nghĩ phản kháng hắn cũng không có, có chăng chỉ là cầu xin y đừng gϊếŧ người, cầu y đi đi. Còn bây giờ, hắn đã chết rồi, còn gì để mất nữa chứ.
Một giọng nói lại vang lên cắt đứt suy nghĩ của hắn, "Vì kí chủ thất bại, nên hệ thống có thể cho túc chủ được quyền lựa chọn một món đồ trong các sơ cấp vật phẩm."
Hắn hơi ngẩn ra, oán hận đang dâng trào cũng bị chặt đứt, chọn đồ? Kiểu như giải an ủi sao?
Đang căm ghét một kẻ như vậy, nhưng câu đầu tiên Diệp Y hỏi hệ thống vẫn là: "Có thể cho ta một cơ hội khác không? Ta vẫn muốn về thế giới cũ."
Vật phẩm đầu tiên Diệp Y bản năng nghĩ đến là một cơ hội khác, chứ không phải gϊếŧ chết kẻ địch, cho dù y cực oán hận kẻ địch đã cắt đứt con đường về nhà của y, đủ thấy y bản chất rất thiện lương, nếu không bị bức đến đường cùng thì sẽ không nghĩ đến chuyện tổn hại người khác.
Hệ thống vô tình nói: "Rất tiếc, túc chủ không thể có cơ hội thứ hai."
...."Vậy," mắt Diệp Y lóe lên hung ác, biểu tình cũng trở nên dữ tợn, hắn sẽ gϊếŧ chết y, rồi chính mình cũng tự sát luôn, y phá hủy cuộc đời hắn, hắn cũng sẽ lấy mạng y, "Có vật phẩm nào gϊếŧ chết tên này được không?"
"Rất tiếc, cấp bậc của đại quỷ này rất cao, vật phẩm gϊếŧ được y đều là siêu cấp vật phẩm."
Có phải hệ thống cố tình trêu chọc hắn không, "Vậy... phong ấn y vĩnh cửu? Hoặc khiến cho y đau đớn khốn khổ? Không có thứ gì như vậy ư?"
"Có vật phẩm như thế, nhưng cũng đều là siêu cấp, kí chủ chỉ có thể chọn sơ cấp thôi." hệ thống lạnh nhạt nói.
Diệp Y: "...."
Diệp Y lặng đi một hồi, rồi chậm rãi nói, "Có thể lùi lại thời hạn lựa chọn không, ta nhất thời không biết nên chọn gì."
"Được." hệ thống dặn dò, "Khi cần gọi ta, chỉ cần mặc niệm trong đầu, nói ra yêu cầu với vật phẩm đó, ta sẽ liệt kê các vật phẩm đáp ứng được yêu cầu ngài muốn."
Thậm chí còn không cho hắn bản danh sách.
Diệp Y có kết luận: mình có một hệ thống rất vô dụng.
Hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, nhìn như tranh cãi lâu với hệ thống, nhưng thực ra thời gian rất ngắn ngủi, chỉ đủ để hắn tụ lại âm hồn. Tuyệt vọng bi ai, tiêu cực cảm xúc lại trào dâng trong tâm hồn hắn.
Trả thù ư? Vừa rồi hắn muốn điên lên muốn gϊếŧ y, muốn hủy luôn chính mình, nhưng đáy lòng cũng biết trả thù là con đường không lối về, chỉ khiến mình càng đau khổ hơn thôi.
Hắn yếu đuối vậy sao, cả trả thù cũng không làm được.
Đến khi y chạm tay lên má hắn, hắn mới nhận ra mình lại khóc, y mở miệng bất đắc dĩ than, "Lại khóc nữa rồi. Sao ngươi yêu khóc vậy? Mà đáng ra ngươi không khóc được nữa chứ!"
Ta làm ngươi thống khổ vậy sao? Nhưng để ngươi thống khổ còn hơn để ngươi rời đi ta.**Lần này Mai tôn chủ học khôn hơn rồi, vừa thoáng thấy nguy cơ là lập tức hạ thủ luôn, ko để bản thân mềm lòng tha cho Diệp Y một lần nữa (đấy, thế có phải nhanh gọn không, cứ dây dưa làm gì.)