Chương 19

Khi Diệp Y vừa chết, việc đầu tiên Mai tôn giả làm là mổ bụng Diệp Y, lấy trái tim ra.

Diệp Y dưới dạng vong hồn nhìn y cầm trái tim hắn trong tay, lần đầu tiên hắn được tận mắt thấy trái tim con người, mà đó lại là trái tim của hắn, dưới chân hắn là cái xác bị mổ bụng của chính mình....

Diệp Y phát điên lên, xông tới muốn giật lại trái tim của mình, muốn gã này đừng hành hạ xác hắn nữa, nhưng tay hắn xuyên qua người y.

Mai tôn giả cười nói, "Diệp Y ngốc, ngươi vừa mới chết, không đυ.ng được vào ta đâu."

"..." Diệp Y căm ghét nhìn y, mở miệng nói, nhưng không phát ra tiếng được, bất quá hẳn Mai tôn giả cũng hiểu được đại ý.

Y lắc đầu cười cười, trái tim trong tay y chợt đập lên, Diệp Y trợn mắt nhìn cảnh tượng này, quả tim ấy co đập từng nhịp giữa những ngón tay nhuốm máu.

Mai tôn giả âu yếm nhìn trái tim ấy, cười lên nói, "Diệp Y a, ta biết tình yêu không xuất phát từ trái tim, đây chỉ là một bộ phận bơm máu cho cơ thể."

"...."

"Nhưng thế nhân đều tin trái tim là tình yêu, nó là biểu tượng cho tình yêu." y mỉm cười, nói khẽ, "Chính ngươi cũng nghĩ như vậy phải không?"

Không đợi hắn đáp lại, y đã nhẹ nhàng đặt trái tim hắn áp vào ngực y, ôn nhu thì thầm. "Trái tim ngươi thuộc về ta, Diệp Y, tình yêu của ngươi chỉ thuộc về ta."*****************************************************************************

Một xác chết nằm giữa sàn, bụng bị mở lộ ra nội tạng bên trong, máu tươi nhuốm đầy khoảng đất dưới cái xác, con mắt không còn sinh khí vẫn trợn trừng không nhắm lại, nếu có ai đủ bình tĩnh để quan sát nội tạng ruột gan xác chết, sẽ thấy trái tim cái xác đã không còn ở đó.

Một cánh tay xác chết đã bị bẻ rời phần thân, không còn dấu tích.

Trong phòng tối đậm mùi máu tanh, khung cảnh như trong những bộ phim kinh dị đáng sợ nhất, vang lên những tiếng nhai nuốt, và tiếng khóc thút thít câm lặng của một bóng ảnh màu trắng mờ ảo đang co rúm lại bịt tai nhắm mắt trong góc phòng.

Tôn giả của chúng quỷ nhai xong cánh tay cái xác, tay hạ xuống bẻ một khúc xương sườn rời khỏi cột sống, nhìn chỗ thịt còn dính trên nó, cảm khái, "Diệp Y, ta thật rất yêu thích ngươi, nhưng ăn xương cũng khó nhai thật đấy."

Dù là quỷ tiên cửu kiếp, đã ăn thịt uống máu người sống, lấy linh hồn hài tử làm điểm tâm khuya, nhưng đó vẫn chỉ là ăn-thịt, trong quãng đời dài dòng của hắn vẫn chưa từng nhai nuốt cả khúc xương thế này đâu!

Tất nhiên răng hắn rất tốt, dạ dày cũng cực tốt, nhưng ăn xương chắc chắn không mĩ vị. Coi như ngày xưa lúc còn ăn thịt uống máu người, thì hắn cũng chưa từng một hơi ăn hết cả một cái xác của người trưởng thành như thế này, Diệp Y đã gầy đi nhiều, nhưng tính ra cũng đến hơn 30 cân, nếu hắn là người thường thì tuyệt đối không thể ăn nhiều như thế.

Ta không cần ngươi ăn! Diệp Y đã cố gắng không nghe, nhưng vẫn không ngăn được nghe phải, nghe y nhận xét về cảm xúc khi ăn xác hắn, khiến kinh hoàng của hắn càng lớn hơn, chút can đảm nổi giận của hắn đã bị nỗi kinh hoàng khϊếp hãi khi y ăn xác hắn đè bẹp, khiến hắn chỉ có thể khóc cố gắng không nghe không nhìn cảnh y đang ăn....

Gã này là ma quỷ, là ma quỷ! Đã luôn biết y rất đáng sợ, là y gϊếŧ chết hắn, nhưng cảnh tượng y ăn thịt hắn lại càng khiến hình tượng y đạt đến một tầm cao mới!

Nếu tính ra thì Mai tôn giả có thể tự hào a, dù không yêu, nhưng Diệp Y tuyệt đối không bao giờ có thể quên y.

.

"Diệp Y, ngươi bảo ta có nên phơi khô ăn dần không, ăn 1 lần thì đúng là hơi ngán." Mai tôn giả ngồi trước cái xác tan nát, xoa xoa vùng bụng bằng phẳng vẫn không hề nhô lên, tỏ ý mình no rồi, nhưng lại như sợ Diệp Y không vui nghĩ mình chê y, nên hắn vội thêm vào, "Tất nhiên ta vẫn rất thích ngươi, khẩu vị ăn uống không quan hệ đến tình cảm của ta a."

Coi như gặm xương không ngon, ăn ruột gan phổi cũng thật không ngon, nhưng hắn vẫn thật thích Diệp Y.

"....Ngươi..." Diệp Y vừa run rẩy vừa chảy nước mắt nói, "Ngươi tha cho ta đi, chôn xác ta đi."

Cho cái xác của hắn được yên nghỉ, đừng tra tấn hắn nữa...

Mai tôn giả không vui cau mày, sau đó thở dài, như lấy lại tinh thần, xoa bụng một cái rồi vươn tay cầm một khúc xương chân Diệp Y lên, bắt đầu ăn tiếp, vừa ăn vừa lầm bầm, "Diệp Y, ta đã nói sẽ trân trọng từng chút máu xương của ngươi, ta...." hắn dừng lại một chút rồi nhẹ nói 2 chữ, "...yêu ngươi."

Khi nói ra hai chữ ấy, ngữ điệu của Mai tôn giả rất chân thành, cũng từ lúc nói ra hai chữ ấy, Mai tôn giả trở nên nghiêm túc, không còn càu nhàu kêu than ăn xương thật chán rồi hỏi ý hắn là có thể rắc gia vị vào không nữa, ngay cả ánh mắt cũng như biểu lộ của y khi đối đãi với bữa-ăn cũng không còn tuỳ ý, mà lại trở nên thành kính mà ôn nhu.

Đáng tiếc, giữa khung cảnh đáng sợ và sự thật gã điên kia đang ăn xác chết của hắn, thì Diệp Y dù được tỏ tình, nhưng cũng chẳng có chút cảm động nào.

Bất cứ người bình thường nào cũng chẳng cảm động nổi.

Mai tôn giả dùng gần một ngày để "ăn sạch" Diệp Y, là chân chính ăn hết, từ xương cốt nội tạng sọ não cho đến từng sợi tóc, trừ trái tim ra, còn lại đều bị y nuốt vào bụng, thứ còn lại chỉ là huyết tích trên đất và y phục dính máu, khi ăn hết y còn lịch thiệp tỏ lòng cảm tạ với vong hồn Diệp Y, nói "cảm ơn vì bữa ăn ngon."

Hoàn Quyển Thượng