Chương 47: Lo lắng

Khương Gia Hy quay người đi nơi khác, cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ :"Anh nói gì tôi không hiểu."

- "Không hiểu hay là không muốn hiểu. Vừa rồi vì Đường Duật Hành đi cùng Thụy Nhan nên cô ghen, đồng ý diễn cùng tôi một màn vợ chồng hòa hợp?"

Khương Gia Hy cười nhạt, những gì anh ta nói đều là thật, cô cũng không muốn giấu :"Phải, anh cũng thật thông minh."

Đường Gia Huy kéo cô quay lại, bóp chặt hai bả vài cô :"Khương Gia Hy, cô đừng chạm đến giới hạn cuối cùng của tôi."

- "Giới hạn cuối cùng của anh cũng là giới hạn cuối cùng của tôi. Đường Gia Huy, anh nói đi, rốt cuộc anh bị cái gì, trước đây anh từng khinh thường tôi, không xem tôi là vợ, nhưng giờ lại quay sang quản tôi. Anh yêu tôi rồi sao?"

Đường Gia Huy cười lạnh :"Cô đang mơ sao?"

- "Không hề, tôi chỉ là đang đính chính lại thôi. Nếu không yêu thì anh làm ơn cứ như trước đây đi, đừng quản tôi làm gì, muốn sỉ nhục tôi thế nào cũng được. Còn anh hiện tại chỉ khiến tôi thấy buồn cười."

Đường Gia Huy thả cô ra :"Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô là phụ nữ đã có chồng, đang quyến rũ em chồng mình, nếu chuyện này đồn ra ngoài, không biết họ sẽ nói cô như thế nào? Còn có cả mẹ già của cô..."

Khương Gia Hy run rẩy, trong phút chốc giọng nói cứng rắn ấy nhũn đi :"Anh định làm gì?"

- "Tôi đã từng nói cô cứ chờ mà xem." Đường Gia Huy nói rồi mở cửa đi ra ngoài.

Khương Gia Hy hít thở sâu, hai mắt hơi đỏ, trong lòng đầy lo lắng, đầu óc rối bời.

Đường Duật Hành và Thụy Nhan đi dạo trong vườn hoa, Thụy Nhan ngắt một bông hoa hồng, tay vân vê nó, miệng nói :"Em biết vừa rồi hai người nhìn nhau, anh nên nhớ chị ấy là vợ của anh hai anh."

- "Vợ chồng trên danh nghĩa." Đường Duật Hành nhìn lên phòng ngủ của cô rồi nhàn nhạt nói.

Thụy Nhan đơ người, sau đó cười hòa :"Anh đừng lừa em, em cũng nhắc vậy thôi, sớm muộn gì chúng ta chả là vợ chồng, em sẽ chẳng quan nhưng việc anh và chị ý làm trước đây, nhưng từ giờ về sau thì em sẽ quản."

- "Em nghĩ mình có quyền." Đường Duật Hành bước về phía trước rồi nói.

Thụy Nhan bóp nát bông hoa trong tay rồi thả xuống đất :"Em chắc chắn sẽ khiến mình có quyền quản."

Đường Gia Huy đứng trên thư phòng nhìn xuống vườn hoa, Khương Gia Hy đang ngồi ở một chiếc ghế, ánh mắt xa xăm, bóng tối bao trùm lấy thân người mảnh khảnh của cô, trông thật yếu ớt, tội nghiệp.

Ánh mắt nhìn phía khác, anh ta thấy hai dáng người đang đi dạo gần đó, hàng lông mày khẽ chau lại, nụ cười nhạt, rồi anh ta quay người mở cửa đi xuống vườn hoa.

Một đôi giày da xuất hiện trước tầm mắt cô, Khương Gia Hy ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi cụp xuống, là Đường Gia Huy.

- "Thất vọng lắm sao?" Anh ta hỏi cô.

Khương Gia Hy đứng dậy :"Tôi biểu hiện rõ vậy sao?"

- "Cô..." Chợt ánh mắt anh ta dịu đi, bàn tay kéo cô lại :"Khương Gia Hy, cô đoán xem ai đang ở gần đây, ai đang nhìn chúng ta?"

Thân người cô run lên, không cần nghĩ nhiều, với giọng điệu của anh ta thì chắc chắn cậu đang ở đây. Cô hoảng loạn, trong lòng sợ cậu hiểu lầm liền khẽ đẩy anh ta ra.

- "Tốt nhất cô đừng kháng cự, tất cả bằng chứng cô nɠɵạı ŧìиɧ hôm nay tôi nhận được sẽ được chuyển đến tận tay mẹ cô, cô thử xem."

Hai mắt cô đỏ lên, giọng như sắp khóc :"Đường Gia Huy, anh bị điên rồi."

- "Phải, tôi bị điên rồi." Nói rồi anh ta cúi xuống hôn lên môi cô, lưỡi xâm chiếm vào khoang miệng cô.

Khương Gia Hy cau mày, tức giận vì anh ta dám uy hϊếp cô, ấm ức khi bị anh ta mạnh bạo hôn mình, càng lo sợ ánh nhìn phía sau.

- "Anh nhìn xem anh chị ấy tình cảm như thế nào. Anh đó, đừng nghĩ sẽ phá hạnh phúc của họ. Chúng ta đi thôi." Thụy Nhan quàng lấy tay anh ta.

Đường Duật Hành cau mày :"Tôi đưa em về."

Đường Gia Huy thả cô ra, mãn nguyện vì mùi vị ngọt ngào của cô, anh ta cười nhạt rồi bước đi vào trong. Khương Gia Hy như bị rút cạnh hơi, cô ngồi buông thõng xuống chiếc ghế bên cạnh, nước mắt không kìm được rơi như mưa.

Tại sao? Rốt cuộc cô đã làm gì sai, tại sao ai cũng có quyền quá đáng với cô như vậy?

"Tít...tít...tít..." Lúc này điện thoại của cô reo lên, là số máy ở Khương gia, giờ này gọi cho cô có chuyện gì?

- "Alo." Cô vừa lau nước mắt vừa nói.

- "Đại tiểu thư, không xong rồi, mẹ cô lại phát bệnh, vừa được đưa vào bệnh viện. Cô mau đến đi."

Chiếc điện thoại rơi xuống đất, cô đứng dậy khỏi ghế, nước mắt càng rơi lả chả, cô đi vào trong nhà. Bà Lâm cùng ông Đường đang ngồi ở phòng khách.

- "Làm sao vậy?"

Ông Đường nói :"Con từ từ nói, đừng khóc."

- "Mẹ con..bà ấy vào viện rồi, con..con phải đến đó."

Ông lo lắng nói :"Thế nào rồi? Trời ạ, được rồi, con mau đi đi. để ta sai người đưa con đi."

- "Nhưng mà.." Bà Lâm định nói gì đó.

- "Nhưng gì nữa, mẹ con bé phải vào viện, bà phải thông cảm cho nó chứ?"

Khương Gia Hy cảm kích nhìn ông, ánh mắt nhìn lên lầu như muốn tìm Đường Gia Hy tính chuyện, nhưng rồi cô quay người ra tầng hầm xe, tài xế trường đưa cô đến bệnh viện.

Đường Duật Hành lái xe vào trong thì gặp xe của cô đang đi ra, thấy cô đang ngồi bên trong, hai mắt đỏ hoe thì khẽ cau mày lại. Không nghĩ thêm gì, cậu quay đầu xe đuổi theo xe cô.