Chương 46: Cố ý

Khương Nhược Nhy và mẹ của cô ta ngồi dưới phòng khách xem đi xem lại những tấm hình, miệng cười thích thú.

- "Không ngờ trơ trẽn đến mức đó, con gái của mẹ đúng thật giỏi, có thể phát hiện những chuyện thú vị như vậy. Kì này cô ta bị đuổi ra khỏi Đường gia là cái chắc."

Khương Nhược Nhy tắt điện thoại :"Không được, cô ta về đây rồi số tài sản kia sẽ thế nào? Không thể."

Mẹ cô gật đầu :"Phải, phải. Không thể về đây."

Khương Nhược Nhy cầm điện thoại đứng dậy, khuôn mặt nham hiểm đi lên phòng, hướng đến phòng của mẹ cô mà bước vào.

Đường Gia Huy mang theo sát khí đằm đằm đi vào trong, mẹ anh đang ngồi ở phòng khách, thấy gương mặt kì lạ của anh ta thì cau mày hỏi.

- "Con hôm nay về sớm vậy sao? Duật Hành công tác về rồi, từ mai sẽ đỡ bận hơn đấy."

Nghe đến vậy thì anh ta càng tức giận, tất nhiên cậu ta phải về để tình chàng ý thϊếp với người phụ nữ đê tiện kia rồi. Kìm lại cơn giận, anh ta nói :"Con có việc cần nói chuyện với vợ con."

Bà Lâm cười hài lòng, gật đầu :"Được rồi, ta không cản con."

Đường Gia Huy bước đi lên lầu, anh đạp tung cánh cửa ra, Khương Gia Hy giật mình quay lại nhìn anh rồi cô dửng dưng ngoảnh mặt nhìn ra bên ngoài, trong lòng có chút thắc mắc sao hôm nay anh ta về sớm hơn mọi ngày.

Đường Gia Huy đóng cánh cửa lại, tiện tai khóa trái cửa :"Vừa rồi cô đi đâu về?"

Khương Gia Hy quay lại nhìn anh, hàng lông mày hơi nhíu lại :"Anh về để hỏi tôi chuyện này sao?"

- "Tôi hỏi cô vừa đi đâu về?" Đường Gia Huy gầm lên, giọng anh lớn đến mức khiến cô im bặt lại, người khẽ run rẩy.

Khương Gia Hy lùi ra phía sau :"Tôi ở nhà..a."

Chưa kịp nói hết câu thì cổ đã bị bàn tay thô ráp của anh ta bóp chặt lại, đẩy cô về phía sau, cả thân người dán chặt vào tấm kính, nghiến răng hỏi :"Cô dám nói dối tôi sao?"

- "Anh bị..điên rồi. Mau buông tôi ra." Trong lòng cô thầm đoán chuyện không tốt, tự nhiên anh ta về nổi giận với cô.

Đường Gia Huy dùng sức hơn :"Rốt cuộc cô và Đường Duật Hành đã qua lại với nhau từ khi nào?"

Hai mắt cô mở ra, cả người cứng đơ, dây thần kinh như bị kéo căng ra, anh ta biết chuyện rồi sao? Cô càng hoảng sợ hơn, tại sao anh ta biết được, mẹ chồng cô có biết không?

Thấy biểu hiện của cô thì anh ta càng chắc chắn, máu giận bốc cao hơn đỉnh đầu :"Khương Gia Hy, cô là loại phụ nữ đê tiện, dám quyến rũ em chồng mình, trước đây còn đòi chứng minh mình trong sạch. cô đừng làm tôi khinh."

Khương Gia Hy cảm thấy mình sắp bị rút cạn không khí, nơi cổ họng đau thắt. Đường Gia Huy bóp lấy cằm cô, Khương Gia Hy thở hồng hộc.

- "Nói, rốt cuộc cô và hắn qua lại với nhau từ khi nào? Hai người đã làm những gì?"

Khương Gia Hy cười nhạt :"Anh ghen sao?"

Một câu khiến động tác của anh ta nới lỏng, Đường Gia Huy hoảng loạng vì câu hỏi này, anh ghen sao? Không thể nào, làm sao anh có thể ghen được. Chỉ là người phụ nữ này làm mất thể diện của anh nên anh mới tức giận như vậy.

Khương Gia Hy thấy anh ta im lặng thì nói tiếp :"Nếu anh không ghen thì anh quản làm gì, không phải từ đầu anh luôn tỏ ra khinh thường tôi sao? Giờ khinh thêm cũng không là gì. Anh bảo tôi dơ, giờ tôi dơ thật ròi. Nếu không ghen, thế tôi hỏi anh, chuyện này liên quan đến anh sao?"

Cô hỏi một tràng như thể trút hết uất ức ra bên ngoài, Đường Gia Huy thả cô ra :"Khương Gia Hy, chuyện ngày hôm nay chắc chắn sẽ chưa kết thúc, cô cứ chờ tiếp đi, cô nhất định phải hối hận vì đã dắt mũi tôi."

Cô biết anh ta nguy hiểm đến mức nào, trong lòng thực sự thấy lo sợ. Đường Gia Huy mở cửa đi ra ngoài, ôm một bụng phẫn nộ ra xe, anh ta nhấn ga, chiếc xe chạy với tốc độ cao nhất, ánh mắt tàn nhẫn nhìn về phía trước.

Trong đầu luôn là hình ảnh camera ghi lại cảnh hai người tay trong tay.

Khương Gia Hy dựa người vào tường, thở dài liên tục, anh ta đã biết chuyện này, nếu như mẹ chồng cô cũng biết, e là...

Đến tối, bữa cơm tối có phần náo nhiệt hơn vì sự có mặt của Thụy Nhan, ông Đường ngồi ở vị trí đầu, bên cạnh là bà Lâm, một bên là Đường Gia Huy và Khương Gia Hy, một bên là Đường Duật Hành và Thụy Nhan.

Thụy Nhan lễ phép nói :"Bác gái, bác ăn món này đi ạ, món này ngon quá! ."

- "Hợp khẩu vj với cháu là tốt rồi." Bà Lâm vui vẻ nói.

Khương Gia Hy im lặng, đầu hơi cúi xuống, từ trưa cậu đã ra ngoài một mình, mới về thì dẫn theo Thụy Nhan. Họ ở bên cạnh nhau cả buổi chiều nay sao?

- "Hai đứa chưa cưới mà đã tình cảm quá nhỉ? Làm anh hơi ngưỡng mộ, anh và chị dâu lấy nhau cũng gần một tháng nhưng chị dâu em vẫn ngại trong chuyện tình cảm lắm." Đường Gia Huy nói với Thụy Nhan, ánh mắt nhìn Khương Gia Hy.

Bà Lâm cười :"Con nói gì vậy? Con trước giờ luôn sống khép kín, ta thấy con là người ngại mới phải."

- "Anh Huy, em thấy anh thật may mắn khi lấy được chị dâu đẹp như vậy. Anh phải biết giữ đấy nhé!."

Đường Gia Huy nhíu mày nhìn Khương Gia Hy đang cúi đầu, lời nói của Thụy Nhan như có hàm ý gì đó, lẽ nào cô ta cũng biết gì rồi?

Đường Duật Hành nhìn cô, ánh nhìn trực diện thẳng thắn không có ý che đậy khiến Đường Gia Huy càng nổi máu nóng trong người, bàn tay anh ta nắm chặt lại. Khương Gia Hy ngẩng đầu lên rồi cúi xuống, cô khẽ cắn môi.

- "Bà xã, em làm sao vậy? Không muốn ăn nữa sao?" Đường Gia Huy vỗ nhẹ lưng cô, giọng điệu nhỏ nhẹ, hỏi.

Khương Gia Hy muốn tránh cũng không tránh được vì ánh mắt của bà Lâm luôn nhìn vào cô, Khương Gia Hy nhỏ giọng nói :"Con ăn no rồi, con xin phép đi lên lầu."

- "Chị Hy, em thấy chị chưa ăn gì nhiều, chị ăn thêm đi, sẵn tiện ngồi chơi với em một lát."Thụy Nhan thân thiện nói.

Khương Gia Hy đang không biết nên làm gì thì Đường Gia Huy lên tiếng :"Chị em mệt rồi, không nói chuyện được nửa đâu, anh và chị lên phòng đây."

Đường Duật Hành nhìn vào mắt cô, ánh mắt như muốn hỏi lí do, nhưng cô lại lờ đi, nếu không có Thụy Nhan ngồi cạnh thì cô sẽ không thấy khó chịu trong lòng thế này. Khương Gia Hy ngoan ngoãn hợp tác cùng Đường Gia Huy, cả hai từ từ đi lên lầu.

- "Cái thằng...làm mọi người bất ngờ quá, tự nhiên lại đối xử tốt với con bé như vậy." Ông Đường nói.

Lên đến phòng, Khương Gia Hy đẩy tay anh ta ra. Bỗng cánh tay bị một lực đạo siết chặt :"Vừa rồi cô cố tình diễn phải không? Dám đem tôi ra làm vật trả đũa Đường Duật Hành."