Chương 13: Vạch rõ ranh giới

Qua ba mươi phút cô mới chống tay đứng dậy, thu dọn lại mớ quần áo trên sàn, lúc này điện thoại trên bàn trang điểm của cô reo lên, tiếng chuông giữa đêm khuya, nhất là ở trong phòng thật là phá vỡ bầu không khí.

Cô cầm lấy vội chuyển sang chế độ im lặng, dãy số này...

Thực sự quen mắt, nhưng là ai?

- "Alo." Giọng cô cực nhỏ, nghe rất yếu ớt, như cánh hoa tường vi lung lay trong gió.

Đầu dây bên kia tuy đầu óc đang mơ hồ nhưng vẫn cảm nhận được cảm xúc của cô :"Lên phòng tôi ngay bây giờ."

Khương Gia Hy nhìn lại điện thoại, thì ra là số điện thoại của cậu, cô nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 11 giờ 30 phút, đã khuya rồi, cô nói.

- "Bây giờ tôi chuẩn bị đi ngủ, e là..."

Đường Duật Hành cắt ngang lời cô :"Tôi đang đau đầu, chẳng còn sức xuống đó mà bế chị lên đây đâu."

Khương Gia Hy cắn môi, không biết trả lời như thế nào thì cậu đã tắt máy. Cô thở dài, chỉnh lại mái tóc dài rồi mở cửa đi lên lầu, giờ này bố mẹ chồng cô đã đi ngủ, người giúp việc đều ở hết căn nhà phía sau biệt thự sát vườn hoa, nên cô cũng can đảm hơn, bước lên lầu ba.

Cô đẩy cửa đi vào, cậu chỉ khép hờ ở đó, có lẽ là đã mở sẵn để đợi cô. Từ ngoài này cô đã nghe thấy tiếng thở đều của cậu, tiếng thở có chút nặng nề, có lẽ là cậu bị đau đầu thật.

Cô đi vào trong thấy cậu đang nằm trên giường, nửa người trên cởi trần, trên người chỉ còn chiếc quần âu dài màu đen, ánh đèn sáng trưng khiến cô có thể nhìn rõ vết thương trên tay cậu.

Miệng vết thương vẫn còn bị hở, những có lẽ là đỡ hơn hồi sáng khi cô nhìn thấy. Mái tóc cậu có chút lộn xộn, khuôn mặt anh tú góc cạnh với ngũ quan tinh tế khiến cô khẽ nuốt nước bọt vì vừa hồi hộp vừa nao nao trong lòng.

Từng cơ ngực hiện rõ khi mỗi lần cậu thở, có lẽ cậu đã ngủ rồi, không muốn làm phiền nữa, cô xoay người định bước đi ra ngoài.

- "Cứ như vậy mà rời đi sao?" Lúc này sau lưng cô vang lên tiếng của cậu, Đường Duật Hành mở mắt ra, hàng lông mày cau lại, nhich người để ngồi dậy.

Khương Gia Hy giật mình quay người lại, khẽ nói :"Tôi nghĩ cậu đã ngủ nên..."

- "Lại đây." Cậu nói.

Khương Gia Hy khẽ mím môi, bước dần về phía cậu, khi đến cạnh giường, cậu bất ngờ kéo cô ngã vào l*иg ngực mình.

Đường Duật Hành nhíu mày, nhìn vết hằn đỏ trên cổ tay cô, bàn tay nắm lấy tay cô, khẽ xoa :"Lần này lại làm sao nữa vậy?"

Khương Gia Hy rụt tay lại, cô có ý định ngòi dậy liền bị cậu kiên quyết giữ lấy :"Đây là cách anh hai tôi đánh dấu chủ quyền sao?"

- "Anh ta chỉ đi có hai ngày." Đường Duật Hành không vui nhắc lại.

Khương Gia Hy rút tay lại, hành động đầy kiên quyết :"Phải, hai ngày không phải là một quảng thời gian dài sao?"

- "Lưu luyến đến vậy sao?"

Khương Gia Hy cười nhạt, Đường Duật Hành hỏi :"Chị...yêu anh hai tôi thật sao?"

Khương Gia Hy đơ người, yêu ư? Không hề, vừa rồi anh ta sỉ nhục cô như vậy cô càng thêm chán ghét anh thôi, nhưng cậu quan tâm đến chuyện này làm gì?

- "Chị đừng nói là yêu anh ấy thật, tôi sẽ hết sức khinh thường đấy, nếu như yêu thì nửa đêm chị đã không vào phòng của tôi." Đường Duật Hành vừa nói vừa vân vê mái tóc cô.

- "Chị đã từng nói chúng ta như vậy là lσạи ɭυâи..."

Bầu không khí bỗng chốc trở nên yên lặng, Đường Duật Hành im lặng nhìn cô đang lạc trong suy nghĩ của riêng mình.

Khương Gia Hy khẽ thở dài, đôi mắt cụp xuống, lσạи ɭυâи? Đúng, đây là điều mà cô luôn nói ra, cô sợ hãi tránh né hai từ đó. Cô đã xác định rõ bản thân sống cùng Đường Gia Huy sẽ không có tương lai, chỉ là giấu mẹ chồng cô ngày nào hay ngay nấy, còn chuyện giữa cô và Đường Duật Hành không thể để một ai biết.

Xác định rõ là không yêu anh ta rồi thì sao chứ? Là cô có quyền qua lại mờ ám với Đường Duật Hành như thế này sao? Không được, cô không thể mất nhân cách như vậy.

Cô cựa mình muốn ngồi dậy :"Phải, chúng ta như vậy là lσạи ɭυâи."

Đường Duật Hành nắm lấy cổ tay cô :"Chị biết rõ thì tốt."

- "Nhưng tôi mong đây là lần cuối cùng chúng ta xảy ra mối quan hệ mờ ám như thế này. Thật ra..." Vì muốn cắt đứt mọi quan hệ nên cô đã nói dối cậu, nói dối chính bản thân mình :"Tôi yêu Đường Gia Huy, có lẽ anh ấy không yêu tôi, nhưng tôi sẽ khiến anh ấy yêu tôi. Từ bây giờ tôi và cậu đừng như thế này nữa, tôi thật sự rất khó xử."

Cô nói một tràng nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, Đường Duật Hành nhìn cô, đôi mắt không chút gợn sóng, cũng phải, cậu trước nay là người che giấu cảm xúc rất tốt. Nhưng trong lòng, nơi l*иg ngực kia lại có chút khó thở.

- "Tôi không hiểu." Cậu thản nhiên nói.

Khương Gia Hy cười nhạt :"Không, tôi biết cậu hiểu, hiểu rất rõ là đằng khác, tôi và cậu vốn không quen biết từ trước, bây giờ ở hai danh phận khác nhau, vậy tại sao cậu lại luôn đối xử với tôi như vậy. Tôi không có gì để cậu chơi đùa đâu, vì vậy từ giờ làm ơn hãy đừng làm phiền tôi nữa."

- "Vậy chị lên đây chỉ để nói những lời này?" Đường Gia Huy không vui hỏi.

Khương Gia Hy chớp mắt, không phải, vừa rồi cô không hiểu sao lại thấy rất ấm ức khi Đường Gia Huy đối xử với mình như vậy, chỉ muốn lên nói cậu nghe, nhưng ngược lại cậu khi dễ, xem thường cô. Điều đó giúp cô nhận rõ ra được rằng phải vạch rõ ranh giới với cậu.

- "Trả lời tôi." Cậu thấp giọng nói lại, gân tay hiện rõ mồn một.

Khương Gia Hy sợ hãi lùi ra sau :"Cậu đừng như vậy..."

Đường Duật Hành cười lạnh, cậu còn nhiều cách để trả thù, đâu phải chỉ có mỗi lợi dụng cô, càng nói trước giờ cậu không hề thích níu kéo.

- "Vậy được...tôi sẽ làm như nguyện vọng của chị, đi đi..."

- "Tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi..." Cậu nói.

Khương Gia Hy mím môi, không suy nghĩ gì nữa, cô xoay người bước ra khỏi phòng.