Chương 12: Lời sỉ nhục

Buổi tối, mọi người đều về nhà dùng cơm tối, chỉ còn mỗi Đường Duật Hành vẫn chưa về, vì vậy mọi người dùng cơm trước rồi lên phòng.

Tại một căn biệt thự xa hoa, Đường Duật Hành ngồi tựa người vào ghế nhàn nhã thưởng thức ly rượu vang đắt đỏ, bên cạnh là bạn thân của cậu - Lý Kiệt, cậu ta là bác sĩ, đang xử lí vết thương cho cậu.

- "Lần đầu tiên để bản thân mình bị thương trong 18 năm nay đấy, thật bất ngờ." Lý Kiệt vừa lau vết thương vừa nói.

Anh ta cũng khá điển trai, mái tóc màu nâu nhạt, đôi mắt hơi xanh, có lẽ là con lai giữa hai dòng máu Anh và Pháp, sống mũi cao, đôi môi hồng hào như con gái, nhất là làn da, vừa bóng vừa mịn, dáng người lại gầy gầy.nói chung cậu ta cũng được duyệt vào cực phẩm.

Đường Duật Hành cười nhạt :"Vậy sao? Nghe giống một sự kiện đặc biệt nhỉ?"

- "Đây chắc chắn là do chơi đùa quá đà." Cậu ta giở giọng châm chọc.

Đường Duật Hành uống một ngụm rượu rồi nói :"Vậy theo cậu tôi dùng tư thế gì mới khiến cho cánh tay này bị thương?"

Khuôn mặt anh tuấn kia đỏ bừng lên, trời ạ, cũng may Đường Duật Hành cậu chơi thân với cậu ta nếu không đã hiểu lầm mất, từ trước đến nay tên Lý Kiệt này chưa từng chạm qua phụ nữ, vì vậy nghe đến chuyện này thì tai tía mặt đỏ trông thật buồn cười.

- "Được rồi, cậu cất ngay bản mặt này đi, nhanh chóng xử lí vết thương đi, tôi còn phải về."

Lý Kiệt lườm cậu một cái rồi tiếp tục động tác.

Nửa đêm, chiếc xe màu tối đỗ lại ở dưới hầm xe của Đường gia, Đường Duật Hành bước loạng choạng vào trong nhà, lúc này một người hầu gái đi đến đỡ lấy cậu.

- "Nhị thiếu gia."

Đường Duật Hành được đưa lên phòng ngủ, lúc người hầu gái đỡ cậu lên lầu hai thì cánh cửa phòng ngủ mở ra, Khương Gia Hy mặc một bộ váy ngủ màu trắng đi ra.

- "Đại phu nhân."

Khương Gia Hy giật mình, liếc mắt nhìn cậu rồi gật đầu. Đường Duật Hành mơ màng nhìn cô rồi bước qua, người hầu gái vội đỡ lấy cậu đi lên.

Khương Gia Hy mím môi rồi đi xuống dưới. Nhưng tâm trí cô chẳng thể rời khỏi cậu, cậu say rồi sao? Vậy lời nói lúc sáng kia cậu đã nói thì thế nào?

Lời hẹn đó cậu còn nhớ không? Khương Gia Hy nhíu mày, bản thân cô thật mâu thuẫn, khi ở cạnh cậu thì luôn chốn chạy mọi lời nói, hành động của cậu, nhưng khi không gặp cậu bản thân lại luôn nghĩ đến cậu, từ khi nào mà ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy mình khó hiểu như vậy.

Bên trong thư phòng, Đường Gia Huy kéo chuột xuống để đọc một nội dung mình vừa nhận được, đây đều là toàn bộ những hành động của Đường Duật Hành, những năm gần đây hắn ta luôn theo dõi sát sao những chuyện này, chỉ vì sợ Đường Duật Hành sẽ làm chuyện gì đó để giành lấy tài sản.

Tất cả đều do anh ta cố gắng, không thể để Đường Duật Hành lấy được bất kì thứ gì. Nhưng trong thông tin anh ta nhận được thì Đường Duật Hành không làm gì mờ ám, vậy rốt cuộc là cậu ta thật sự không làm gì hay do người của anh không điều tra ra được.

Khương Gia Hy mở cửa bước vào phòng, lúc này Đường Gia Huy vừa tắm xong, anh ta đi từ phòng tắm ra, thấy cô thì chán ghét đi ra chỗ khác.

- "Nghe nói ngày mai anh sẽ đi công tác hai ngày ở Pháp.." Cô nói rồi mở tủ lấy chiếc vali màu đen ra, sau đó ôm vài bộ quần áo được treo trên giá đặt xuống giường.

Tuy anh ta không ưa cô, thậm chí còn khinh thường cô, nhưng dù sao cô cũng mang tiếng là vợ anh ta, còn nói mẹ chồng cô đã dặn phải chuẩn bị đầy đủ cho anh ta.

Mà kể cũng thật nực cười, anh ta đi công tác ở một đất nước khác hai ngày thì không sao, vậy mà vừa rồi về nhà cùng cô chỉ một ngày nhưng mẹ chồng cô lại lấy lí do là hắn ta không ở được bên ngoài.

Cô cười nhạt, giấu đầu thì lòi đuôi.

Đường Gia Huy nắm chặt lấy cổ tay cô, lạnh lùng nói :"Cô đừng dùng bàn tay dơ bẩn này đυ.ng vào đồ của tôi, không phải cô bây giờ đã làm được Đại phu nhân rồi sao, những việc này nên ra mặt sai người khác làm chứ."

Khương Gia Hy nhíu mày vì đau, vết ngón tay trên cằm còn chưa hết, giờ đến lượt ở cổ tay cô, nhưng cô lại thấy ở ngực đau hơn, vì gì à?

Là vì lời nói sỉ nhục của anh ta, cô dơ bẩn sao? Người đàn ông này luôn nghĩ cô thèm thuồng cái vị trí Đại phu nhân này nên mới tiếp cận vào anh ta sao? Anh ta thật sự nhầm rồi, nhưng mà cô cũng chẳng muốn giải thích.

- "Anh nói tôi dơ bẩn?" Cô hỏi anh, ánh mắt trở nên quật cường.

Đường Gia Huy lạnh lùng hất cô ra :"Cô không dơ vậy còn ai dơ?"

Khương Gia Hy cười lạnh :"Được, anh có muốn thử xem tôi có dơ hay không?" Vừa nói ngón tay cô hơi run run đặt lên dây áo của mình.

Đường Gia Huy bóp chặt lấy cằm cô :"Khương Gia Hy, đừng tưởng tôi sẽ thèm đυ.ng vào cô, loại phụ nữ chỉ nghĩ đến danh vọng như cô tôi đã quá chán, còn việc chứng minh cô dơ hay không?"

- "Đường Gia Huy tôi không có hứng thú." Anh ta đẩy cô té xuống sàn nhà, vung tay ném hết đồ trên giường xuống sàn rồi nằm xuống giường, hai mắt nhắm lại, xem không mọi chuyện.

Hai đầu gối cô tiếp đất, đau đến tê dại cả người, thật sự cô đã chẳng còn sức lực mà đứng dậy nữa.

Nhưng những lời nói vừa rồi của Đường Gia Huy sẽ không ai biết được có một ngày nó sẽ khác, sau này anh ta hối hận cũng chẳng kịp.

Nhưng đó là chuyện của sau này...