Chương 105: Hiểu lầm

Một tuần sau, Joy Lia được xuất viện, bà ngoại cô sắp xếp lại quần áo cho cô rồi đỡ lấy cô đi ra.Phía sau là những thuộc hạ của bà.

Thật ra ở bên Pháp, gia tộc của bà rất có tiếng tăm, xét về gia thế và quyền lực phải gấp hai lần Đường gia.

- "Cẩn thận." Bà cô nói rồi hướng sang bên phải để đi.

Ra đến sân lớn của bệnh viện, rất nhiều người đang tập trung ở đó. Ở đó đang tổ chức một buổi từ thiện, mà người bỏ tiền ra tổ chức chính là một nhân vật của công chúng - Mạc Trình Thiên. Anh cũng là người trực tiếp đến đây để tham gia và chủ trì.

Từ bên này anh đã nhìn thấy cô, hơi nhíu mày, họ lại gặp nhau rồi. Anh lách qua những người đó rồi đi về phía cô.

Anh cúi đầu chào bà ngoại cô rồi hỏi :"Hôm nay cô được xuất viện rồi sao?"

Joy Lia nhìn vô định, giọng nói này hơi quen, là ai vậy? Cô quen anh ta sao?

- "Là chàng trai tốt bụng lần trước đã cứu con đó. Lần đó vẫn chưa kịp hỏi tên cậu." Bà ngoại cô nói.

Mạc Trình Thiên khẽ cười :"Cháu là Mạc Trình Thiên. Không biết xưng hô với hai người như thế nào?"

- "Tôi là Joy Lia, đây là bà ngoại tôi." Joy Lia nói.

Mạc Trình Thiên gật đầu. Bà ngoại cô thấy vậy liền vui vẻ nói :"Ta ra ngoài gọi lái xe, con đứng đây nói chuyện với cậu ấy nhé!."

- "Nhưng vừa rồi bà đã gọi rồi mà..." Joy Lia nhíu mày.

Bà ngoại cô lắc đầu :"Vừa rồi ta chỉ đi làm thủ tục xuất viện cho con thôi. Hai đứa cứ nói chuện nhé!."

Chưa kịp để Joy Lia nói gì, bà đã rời đi, những tên thuộc hạ phía sau biết điều tránh mặt. Mạc Trình Thiên khẽ cười :"Cô có muốn ngồi không?"

Joy Lia nghĩ đến mình vẫn chưa có dịp cảm ơn anh ta đàng hoàng thì liền gật đầu, Mạc Trình Thiên đỡ cô ngồi xuống cái ghế cách đó không xa. Joy Lia hỏi :"Sao anh lại ở đây?"

Anh nhìn sang đám đông bên kia đang vui vẻ hát cùng nhau, phát quà sau đó cười :"Tôi đến đây tham quan."

- "Có ai lại đi tham quan ở bệnh viện cơ chứ?" Joy Lia hơi buồn cười, nói.

Mạc Trình Thiên gật đầu :"Giờ cô thấy tôi rồi đó."

Joy Lia mím môi, điện thoại trong túi xách cô reo lên, cô cầm lấy. Mạc Trình Thiên nhìn sang :"Là bà ngoại cô gọi đó."

Joy Lia vuốt màn hình, bất chợt tay cô nhẹ hẳn, Mạc Trình Thiên ấn phím nghe rồi áp lên tai cô :"Bé con, ta có việc bận rồi nhé! Con nhờ cậu ấy đưa con về giúp ta."

- "Bà ngoại, sao lại như vậy?" Joy Lia đến giờ mới phát hiện ra đây là trò của bà mình, bà thật là.

Chưa nói gì được nữa bà cô đã cúp máy, Mạc Trình Thiên hỏi :"Có chuyện gì vậy?"

- "Bà tôi...có việc về trước rồi." Cô mím môi, nói.

Mạc Trình Thiên gật đầu :"Hay để tôi đưa cô về nhé!."

- "Làm phiền anh rồi." Joy Lia nói.

Mạc Trình Thiên cười :"Không có gì."

Anh đỡ lấy Joy Lia, cô giật mình rụt người lại. Mạc Trình Thiên ái ngại giải thích :"Tôi đỡ cô."

- "Không cần đâu."

Chiếc xe của họ rời đi, Joy Lia ngồi ở ghế lái phụ, cô từ từ nói :"Chuyện lần trước cảm ơn anh rất nhiều."

- "Hình như lần trước cô đã cảm ơn tôi rồi." Mạc Trình Thiên nói.

Joy Lia gật đầu, anh ta nói tiếp :"Cô và cha đứa bé xảy ra chuyện gì sao?" Anh hơi thắc mắc, vì hôm nay cô xuất viện mà cũng chẳng thấy anh ta.

Joy Lia sờ tay lên bụng mình, thực sự cô rất sợ gặp những câu hỏi như thế này, cô sợ đứa trẻ này lớn lên sẽ bị người ta hỏi rằng cha nó đâu, cha nó là ai.

Vì vậy cô phải nói thật, không thể giấu chuyện gì, cô khẽ cười :"Anh ấy không nhận."

- "Không nhận? Ai mà lại khốn nạn như vậy?" Mạc Trình Thiên cau mày, bất bình thay cô.

Joy Lia lắc đầu :"Không sao, dù sao tôi cũng sắp đi rồi."

- "Cô định đi đâu?" Mạc Trình Thiên khẩn trương hỏi, bất giác anh thấy trong lòng khó chịu, như thể cô là một thứ gì đó quan trọng với anh.

Giây phút khi anh nhìn thấy một cô gái với dáng vẻ yếu ớt mông lung đi về phía trước, ánh mắt vốn dĩ rất đẹp nhưng lại không thấy gì thì tim anh đã có chút rung động. Đây có gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên không?

Anh là một người rất thích sạch sẽ, ghét những nơi như bệnh viện nhưng lần đó lại vì cô mà thay đổi tất cả, và anh không ngờ mình sẽ quay trở lại lần hai.

- "Thật ra tôi là người quốc tịch Pháp, trước đây ba tôi là người Trung Quốc."

Mạc Trình Thiên gật đầu như đã hiểu, rồi anh ta hỏi tiếp :"Cô có bệnh gì nữa sao?"

- "Không." Joy Lia lắc đầu, nói.

Mạc Trình Thiên quay sang nhìn cô rồi chậm chậm lái xe, chiếc xe đi rất chậm, là do Mạc Trình Thiên anh cố ý.

Đưa cô lên phòng, anh nhấn chuông cửa. Bà ngoại cô ra mở cửa rồi vui vẻ nói :"Cảm ơn cậu, cậu có muốn vào chơi một lát không?"

Mạc Trình Thiên hơi cười :"Rất vui khi được bà tiếp đón."

Joy Lia nhíu mày, bà ngoại cô đang bày trò gì nữa đây. Cô đi vào trong, Mạc Trình Thiên ngồi xuống ghế sofa. Bà ngoại cất túi xách cho cô rồi cởi chiếc áo khoác ngoài giúp cô, thời tiết dạo gần đây nóng bức hơn nhiều.

- "Ra nói chuyện với cậu ta thôi." Bà ngoại cô nói.

Joy Lia lắc đầu :"Bà, cháu đã nói chuyện cả buổi rồi."

- "Nói nữa, chứ giờ định ở một mình sao?" Bà ngoại vừa nói vừa đỡ cô đi ra ngoài.

Mạc Trình Thiên đang nhàm chán nhìn vài cuốn tạp chí, thấy tiếng động anh ngẩng đầu lên, nụ cười trong phút chốc hơi đơ lại khi nhìn thấy...

Ở bắp tay phải của cô có một vết sẹo, anh vẫn nhớ như in vết sẹo đó. Cô...

Chính là người đã cứu anh 5 tháng trước sao? Mạc Trình Thiên đứng dậy, anh đi đến chỗ cô, bất ngờ nắm lấy cánh tay cô.

Joy Lia nhíu mày, vội rụt lại :"Đừng..."

- "Cô, chính là cô rồi." Mạc Trình Thiên như không thể ngờ được, rốt cuộc anh cũng đã gặp lại.

Joy Lia nhíu mày :"Có chuyện gì vậy?"

Mạc Trình Thiên nói :"Chúng ta từng gặp nhau rồi, cô còn nhớ tôi không? 5 tháng trước, cô đã cứu tôi ở thành phố S."

Joy Lia lục lại trí nhớ của mình, ở thành phố S, 5 tháng trước?

Đêm hôm đó là một ngày trời mưa lớn, Joy Lia lúc này vẫn đang bên ngoài, cô cầm theo một cái ô bước dưới trời mưa, bỗng nhiên cô thấy một đám người đang vây lại đánh một người.

Mà người đàn ông bị đánh kia đang bị say, không cần nghĩ ngợi gì thêm, cô liền chạy đến giúp đỡ anh ta, mặc dù biết bọn người kia rất đông và nhìn rất đáng sợ.

- "Con nhãi ranh này ở đâu ra đây?" Tên cầm đầu khó chịu hỏi.

Joy Lia nhìn anh đang nằm dưới đất :"Các người không được ức hϊếp người khác như vậy."

- "Liên quan đến mày sao?"

Joy Lia đáp :"Nếu tôi không thấy thì sẽ không liên quan, còn bây giờ tôi đã thấy."

- "Phí lời, mau xử nó đi." Tên kia tức giận nói.

Một tên khác cầm con dao đi về phía anh, Joy Lia vội xoay người đỡ lấy anh, vô tình mũi dao ấy lại cứa vào bắp tay cô. Lúc này bọn vệ sĩ của anh mới đến.

Sau đó họ xảy ra ẩu đả, còn cô và anh được đưa vào bệnh viện. Thật ra nếu như không say rượu thì anh đã có thể đánh lại chúng.

Sau đó khi anh còn mơ màng nhìn cô được bác sĩ băng bó vết thương thì lại tiếp tục hôn mê, khi tỉnh lại thì cô đã rời đi.

- "Ra là như vậy, xem ra hai đứa có duyên quá nhỉ?" Bà ngoại cô nói.

Mạc Trình Thiên xúc động nhìn cô, ánh mắt vô cùng ôn nhu và dịu dàng.

Joy Lia cười :"Không cần để bụng chuyện đó, anh đã trả ơn lại rồi, chúng ta coi như huề."

Đường thị...

Đường Gia Huy liên tục kí vào những văn kiện của thư kí đứng bên cạnh đưa cho, lâu lâu anh quăng đi vào cái vì nội dung vớ vẩn, đầu óc chỉ có thế là cùng.

- "Đường tổng, sắp tới dự án của chúng ta ở thành phố khác, sẽ mất hơn ba tháng..."

- "Thì sắp xếp đi." Đường Gia Huy nhàn nhạt đáp, sau đó nhìn màn hình điện thoại, hơi nhiu mày, Joy Lia vẫn chưa gọi điện cho anh.

Thư kí gật đầu :"Tôi biết rồi, thưa Đường tổng."

- "Ra ngoài." Đường Gia Huy bỗng nhiên tức giận nói rồi đứng dậy cầm lấy điện thoại, đi ra ngoài.

Anh lái xe đến khách sạn F10, đi vào thang máy, ấn số tầng như mọi khi, đã lâu rồi anh không đến nơi này.

- "Bé con, ra tiễn cậu ấy đi." Bà ngoại cô nói.

Joy Lia nhíu mày :"Bà..."

Mạc Trình Thiên nói :"Không cần đâu, em cứ nghỉ ngơi đi, tôi về đây. Chào bà cháu về."

- "Để tôi tiễn anh ra cửa..." Joy Lia nói rồi đứng dậy, bàn tay quơ về phía trước.

Mạc Trình Thiên đi ngay bên cạnh cô, sợ cô gặp nguy hiểm gì. Họ ra đến ngoài cửa, Mạc Trình Thiên cười.

- "Tôi về nhé! Lần sau sẽ đến thăm em."

Joy Lia mím môi, còn lần sau nữa sao? Lúc này Đường Gia Huy đi từ trong thang máy ra, nhìn thấy cảnh tượng này liền khựng người lại, quan sát họ.

- "Tạm biệt." Joy Lia gượng cười rồi nói.

Mạc Trình Thiên bất ngờ cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, Joy Lia giật mình lùi lại, hàng lông mi dày khẽ rung. Mạc Trình Thiên thở dài, anh đã đến muộn một bước rồi.

Nhưng không sao, vẫn chưa là muộn quá. Anh sẽ theo đuổi cô, sẽ xem đứa bé này như con ruột của mình.

- "Anh về đây." Không lưu luyến nữa, anh ta nói rồi xoay người bước đi.

Đường Gia Huy nắm chặt hai tay lại, trước đây thì luôn bám theo anh, giờ thì là anh ta, xem ra cô ta lẳиɠ ɭơ quá mức cho phép ròi.

Anh cười lạnh, có khi đứa bé này thật không phải con của anh.

Đường Gia Huy tức giận quay người bước đi, lúc này bà ngoại đi ra đỡ lấy cô :"Chúng ta vào trong thôi."

Bàn tay cô đưa về phía trước, ánh mắt vô định. Vừa rồi cô có cảm giác như anh đang ở bên cạnh mình, nhưng rồi cô lại cười vào sự ảo tưởng của bản thân mình.

Anh ghét bỏ cô như vậy, làm sao có thể đến đây được.

2/2/2019

Còn 5 chương nữa là kết thúc bộ truyện dài đằng đẳng này. Thấy hơi buồn, huhu.