"Cô còn như vậy, đừng trách tôi nổi giận, nhanh đứng lên cho tôi!" Giờ phút này Hứa Chiêu Đệ vừa xấu hổ vừa tức, nàng nắm lại đôi tay của Thi Vân Dạng không để đối phương tiếp tục làm chuyện xấu.
"Sờ một cái cũng không mất miếng thịt nào, cùng lắm thì cho chị sờ lại a, ngực em cảm thụ nhất định tốt hơn, chị tuyệt đối sẽ không thua thiệt." Thi Vân Dạng vừa nói vừa đặt tay người kia lên ngực mình, Thi Vân Dạng cảm thấy Hứa Chiêu Đệ thực sự sống trong phúc mà không biết hưởng, mình là cực phẩm sắc đẹp như vậy, người bình thường không biết dùng hết bao nhiêu năm tu luyện mới có thể có được diễm phúc này.
"Đáng xấu hổ!" Hứa Chiêu Đệ bây giờ rất hoài nghi trước khi mất trí nhớ Thi Vân Dạng có làm nghề gì đặc thù hay không, 'hào phóng' đến mức khiến nàng không biết phải làm sao, mà hiện tại ngập trong tay nàng là khối mềm mại đầy đặn cực kỳ có cảm giác, làm Hứa Chiêu Đệ vội vàng giật tay mình trở lại, mặt mũi thẹn đến đỏ bừng. Nàng chưa từng thấy nữ nhân nào như thế, hoàn toàn làm nàng không thể đỡ được, nhưng giờ phút này vẫn bị Thi Vân Dạng tiếp tục đè trên người.
"Nhìn dáng vẻ sợ hãi của chị kìa, làm như em sẽ cưỡиɠ ɠiαи chị không bằng." Thi Vân Dạng nhạo báng nói, cô cảm thấy lúc này Hứa Chiêu Đệ giống như Đường Tăng sợ nữ sắc, làm người ta thực muốn 'chà đạp', còn mình chính là yêu tinh dùng đủ mọi cách sắc dụ nàng, nghĩ như vậy Thi Vân Dạng thực cảm thấy rất có tình thú.
"Phương Phương!" Sắc mặt Hứa Chiêu Đệ lập tức thay đổi, nữ nhân kia thật quá đáng.
Thi Vân Dạng thấy biểu cảm của Hứa Chiêu Đệ thay đổi liền biết đã tới lúc dừng, mặc dù tính tình đối phương hiền lành nhưng nếu gặp giới hạn sẽ giận dữ rất đáng sợ, tức nước vỡ bờ cũng không tốt. Lúc này Thi Vân Dạng mới ngoan ngoãn xuống khỏi người Hứa Chiêu Đệ, nằm trở về vị trí của mình.
Sức nặng đè ép rời đi, Hứa Chiêu Đệ liền thở phào nhẹ nhõm, kể từ khi nhặt về cái người không mời mà đến này, càng ngày nàng càng không thể bình tĩnh, trước kia chỉ là hao tài tốn của, bây giờ còn sắp nguy hiểm đến hao thân, suy nghĩ một chút Hứa Chiêu đệ cũng cảm thấy tương lai không hề lạc quan, hy vọng lần này Thi Vân Dạng chỉ là cao hứng nhất thời.
"Phương Phương, sao cô lại có ý niệm như vậy? Chi bằng cô tìm bạn trai đi?" Hứa Chiêu Đệ rất thiện ý đề nghị, nàng thế nào cũng không hiểu nổi vì sao Phương Phương đột nhiên có hứng thú với mình, mặt thì không đẹp, nhiều nhất chẳng qua cũng chỉ coi là thanh tú, bàn về dáng người thì Phương Phương từng nói mình 'dậy thì thất bại', tính tình lại trầm buồn, có điểm nào tốt đây?
Tay Thi Vân Dạng vẫn thuận tiện sờ sờ gần ngực Hứa Chiêu Đệ, cô đã học được thói quen ôm Hứa Chiêu Đệ ngủ, mặc dù người kia theo bản năng vẫn còn giãy dụa nhưng cũng không giãy dụa quá lâu, lúc sau liền ngoan ngoãn để cho Thi Vân Dạng ôm. Về phần tại sao cô lại có ý niệm này, thật ra Thi Vân Dạng cũng cảm thấy là do mình đói bụng ăn quàng, dĩ nhiên cô sẽ không ngốc đến mức nói chuyện này cho Hứa Chiêu Đệ.
"Giống như chị muốn ăn táo, chính là đột nhiên muốn ăn chứ làm gì có chuyện hỏi tại sao muốn ăn?" Thi Vân Dạng cảm thấy mình trả lời cực kỳ cơ trí.
"Nhưng tôi cảm thấy cô không phải là người thích ăn táo." Hứa Chiêu Đệ cho rằng tính tình Thi Vân Dạng quá thích bắt bẻ, không phải là chỉ thích nam thanh nữ tú ngang hàng với cô sao? Dù gì thì theo nàng biết, Phương Phương là người cực kỳ mê sắc, cực kỳ thiển cận.
"Chị không phải là em, làm sao biết em không thích ăn táo, huống chi trước kia em thích ăn cái gì, bản thân em cũng không biết thì làm sao chị biết?" Lúc trước thích ăn dạng gì không cần biết, quan trọng là bây giờ cô thích ăn món tiểu bạch này.
"Nhưng mà…" Hứa Chiêu Đệ lại không muốn làm trái táo bị Phương Phương nhìn chằm chằm, cùng lắm thì, nàng không là trái táo, làm trái lê có được không?
"Đừng nghĩ nhiều như vậy, ngủ đi!" Thi Vân Dạng dụ dỗ nói, thật ra thì cô nghĩ bằng mọi cách sẽ để đối phương không thể từ chối, ngoan ngoãn luân hãm vào mị lực của cô là tốt nhất, tất cả chống cự đều vô dụng.
Mặc dù Hứa Chiêu Đệ có cảm giác mình bị quấy nhiễu nhưng so với Thi Vân Dạng bá đạo như vậy, nàng đâu phải đối thủ, lại không biết cách ăn nói, hiện tại nàng cũng rất khổ não, bất quá đã đến giờ ngủ, đành tạm gác lại mọi chuyện.
Thấy Hứa Chiêu Đệ ngủ rất nhanh, Thi Vân Dạng nhất thời không nói nên lời, đầu óc đơn giản cỡ nào a, rõ ràng mới được mỹ nữ tỏ tình còn khổ não, chưa cả 5 phút đã lăn ra ngủ, người này căn bản không để tâm chuyện vừa rồi. Thi Vân Dạng phát hiện đôi khi Hứa Chiêu Đệ bình tĩnh hờ hững không giống người bình thường, cô luôn cho rằng nếu mình tùy tiện tỏ tình với người bất kì nào đó, cũng sẽ không nhận được phản ứng đáp lại giống Hứa Chiêu Đệ.
Sự thật chứng minh Thi Vân Dạng đoán đúng, ngày hôm sau tỉnh dậy quả nhiên Hứa Chiêu Đệ đã đem chuyện Thi Vân Dạng muốn trở thành tình nhân với mình ném ra sau đầu. Trên thực tế, Hứa Chiêu Đệ căn bản không cho rằng tối qua Thi Vân Dạng nghiêm túc, chắc lại là một trò đùa ác ý nữa mà thôi. Bất quá Thi Vân Dạng lại thực sự muốn lên giường với nàng nên thỉnh thoảng vẫn 'đánh lén' Hứa Chiêu Đệ, nếu không đột nhiên ôm thì chính là bất ngờ hôn nàng, khiến Hứa Chiêu Đệ khó lòng phòng bị.
Trước đó không phải ngày nào Thi Vân Dạng cũng ra chợ cùng Hứa Chiêu Đệ, bây giờ vì có A Trung nên Thi Vân Dạng không thể không ra ngoài bán hàng với Hứa Chiêu Đệ mỗi ngày.
A Trung vừa chuẩn bị bước tới gần, cô liền lập tức chạy đến trước người Hứa Chiêu Đệ, căn bản không cho hắn có cơ hội cùng một chỗ với người kia. Như chuyện A Trung muốn đưa đồ uống cho Hứa Chiêu Đệ liền bị Thi Vân Dạng lấy uống, đưa thức ăn cũng bị Thi Vân Dạng ăn mất. Sau đó mỗi lần A Trung đều đưa đến 2 phần, Thi Vân Dạng khẳng định sẽ nói Hứa Chiêu Đệ vừa mới ăn xong rồi đem hai phần cất đi để về nhà, dĩ nhiên không quá mấy lần hắn đã nhìn ra, vì thế A Trung đối với Thi Vân Dạng là giận mà không dám nói, dù sao thì Thi Vân Dạng cũng khí thế bức người, cộng thêm độc mồm độc miệng, lại là thân phận nữ nhân, A Trung không so đo với Thi Vân Dạng. Trong mắt A Trung, Thi Vân Dạng chính là bình hoa di động, ăn không ngồi rồi, tiêu tiền như nước, ác độc cay cú, không buông tha người khác, tóm lại là ngoại trừ dáng dấp đẹp thì chẳng có gì tốt, càng như vậy hắn càng khẳng định Hứa Chiêu Đệ ôn nhu hiền huệ là một nữ nhân tốt khó kiếm.
"Em họ của cô sẽ ở bao lâu nữa?" Rốt cục một ngày A Trung không nhịn được, tìm một cơ hội lén hỏi Hứa Chiêu Đệ, kể từ khi Hứa Chiêu Đệ đưa cô em họ kia đến, hắn rõ ràng cảm giác nàng hoàn toàn đặt trọng tâm vào nữ nhân đó, mình lại không nói được mấy câu với nàng.
"Chắc sẽ còn ở lâu." Mặc dù tiềm thức Hứa Chiêu Đệ nghĩ rằng Thi Vân Dạng sớm muộn cũng rời khỏi, nhưng là lúc nào nàng vẫn chưa thể biết, hiện tại một chút dấu hiệu khôi phục trí nhớ đều không thấy.
"Hình như tôi đắc tội với cô ta chuyện gì đó, cô ta có vẻ không thích tôi." A Trung nghe xong đáp án 'còn ở lâu', trong lòng lập tức trùng xuống, xem ra chỉ có cách tìm cơ hội lấy lòng.
Hứa Chiêu Đệ không biết phải trả lời thế nào, nàng hết sức coi thường lời tỏ tình của Thi Vân Dạng, nhưng lúc Thi Vân Dạng tranh phong với A Trung thật đúng là có điểm giống như ghen tuông. Hứa Chiêu Đệ nhìn A Trung một chút, nghĩ đến cảnh hôn với hắn, nàng không cách nào tưởng tượng được, thậm chí hình ảnh rất rất không được tự nhiên, làm nàng khó có thể tiếp nhận. Gần đây, Phương Phương chỉ cần có cơ hội liền trộm hôn hoặc cường hôn mình, nhưng thực sự nàng không bài xích cảm giác thân cận với Phương Phương. Nàng nghĩ chắc là do mắt nhìn thật, có thể vì nhan sắc của Phương Phương thực sự quá đẹp mà A Trung lại hết sức bình thường, thì ra bản thân mình cũng xem trọng bề ngoài, Hứa Chiêu Đệ liền có chút chột dạ.
Hứa Chiêu Đệ cảm thấy con người thật sự là sinh vật kỳ quái, nàng vốn dĩ đối với A Trung không tính là thích nhưng cũng không phải ghét, nhưng do Thi Vân Dạng ngày đêm tẩy não, nói xấu A Trung, hiện tại nàng lại có cảm giác bài xích sự theo đuổi của A Trung với mình. Nàng nghĩ, hôn quân thời trước chắc cũng như vậy, ngày ngày đều có người thổi gió bên tai mình, nói người này trung thần, người kia gian thần cũng từ từ sẽ tin, bởi vì con người rất dễ dàng bị ảnh hưởng.