Chương 37

"A Trung, sau này không cần tặng đồ cho tôi nữa." Hứa Chiêu Đệ nói.

Thân thể A Trung lập tức cứng đờ, trước kia Hứa Chiêu Đệ đã nói câu này rất nhiều nhưng lần này hắn lại cảm giác có chút gì đó không giống, giọng điệu của nàng cực kỳ nghiêm túc.

"Đều không đáng tiền, chẳng qua là…" A Trung lắp bắp nói.

"Tôi vẫn luôn hy vọng anh không tặng đồ cho tôi, sau này không cần đưa đến nữa." Hứa Chiêu Đệ lặp lại.

"Tôi chỉ là muốn đối tốt với cô." Giọng A Trung rất thành khẩn.

"Tôi hiểu ý tốt của anh, chẳng qua thực sự không cần thiết, nhưng dù sao tôi vẫn vô cùng cảm ơn anh." Hứa Chiêu Đệ hết sức áy náy, vốn dĩ trước đây nàng không thích nhận đồ A Trung đưa nhưng bây giờ khác hoàn toàn, là cảm thấy vô cùng ghét, tất cả đều do Phương Phương, một mực tẩy não nàng.

"Chiêu Đệ…" A Trung còn muốn nói thêm cái gì, liền bị Thi Vân Dạng chạy đến cắt ngang.

Thi Vân Dạng cảm thấy thật sự không thể buông lỏng tên nam nhân này dù chỉ một giây, vì hôm nay chợ đêm tương đối đông, cô đoán chừng ai cũng sẽ bận rộn buôn bán nhưng không ngờ mới nửa tiếng đồng hồ, A Trung liền thừa cơ đến tìm Hứa Chiêu Đệ tán tỉnh.

"Chiêu Đệ, em mua cho chị một bộ quần áo." Thi Vân Dạng đưa đồ của mình mua được cho người kia nhìn.

"Quần áo của tôi đủ mặc, hơn nữa…" Phong cách của mình và Thi Vân Dạng không giống nhau, nhìn bộ quần áo này có chút không phù hợp. Mặc dù Hứa Chiêu Đệ có thói quen dung túng Thi Vân Dạng tiêu tiền nhưng nàng vẫn biết xót, cũng may bản thân chỉ đưa cho Thi Vân Dạng thẻ ngân hàng chứ không phải thẻ tín dụng, đối phương sẽ chỉ được tiêu một khoản nhất định.

"Những bộ kia nhìn không có gì đẹp, chất lượng và mẫu mã rất tệ. Mà một bộ này cũng không bao nhiêu, chỉ hơn 1000 thôi, em thấy vừa có chất lượng vừa đẹp, chị mặc chắc chắn rất hợp, liền mua cho chị." Để bình thường thì Hứa Chiêu Đệ khẳng định sẽ không dám mua, Thi Vân Dạng luôn cảm thấy Hứa Chiêu Đệ đối xử với bản thân rất không tốt.

"Cô không mua cho mình à?" Hứa Chiêu Đệ phát hiện chỉ có một bộ quần áo trong túi, khó hiểu hỏi.

"Mấy ngày trước không phải em vừa mới mua sao? Hơn nữa chị cũng đâu có nhiều tiền, nên tiết kiệm một chút." Thi Vân Dạng thấy bộ quần áo này, nghĩ rằng sẽ rất hợp với Hứa Chiêu Đệ liền mua về chứ chẳng nghĩ nhiều. Hiện tại bị đối phương nhắc nhở mới nhớ đến, loại người lúc nào cũng thấy trong tủ quần áo thiếu đồ như cô mà hôm nay lại không tự mua cho mình thì thật quá khó hiểu.

"Chị đừng làm ra dáng vẻ gặp quỷ có được không?"

Vì Hứa Chiêu Đệ bày ra vẻ mặt không thể tin nhìn Thi Vân Dạng, làm cô khó chịu, cái ánh mắt đó là sao, thật giống như lên án cô ngày thường ích kỷ, chỉ biết tiêu tiền một mình vậy. Nếu Hứa Chiêu Đệ biết Thi Vân Dạng có ý nghĩ như thế, chắc chắn sẽ nghiêm túc gật đầu nói lớn, sự thật hiển nhiên!

"Cô có muốn đi mua một bộ không?" Mặc dù Hứa Chiêu Đệ cảm thấy sẽ bị tiêu tiền nhiều hơn nhưng không biết cảm tạ hảo ý của Thi Vân Dạng thế nào.

"Em vừa phát hiện một chuyện." Bộ dáng Thi Vân Dạng giống như phát hiện ra bí mật cực lớn.

"Chuyện gì?" Hứa Chiêu Đệ mờ mịt hỏi.

"Có phải chị không quen được người khác đối xử tốt hay không? Nếu như người khác tốt với chị, chị sẽ muốn báo đáp ngay, giống như A Trung, rõ ràng chị không có tình cảm với hắn, chị biết bản thân không báo đáp được liền tự thôi miên mình ngày nào đó sẽ tiếp nhận hắn. Bây giờ em đối xử tốt với chị, chị cũng không quen, phải vậy không?" Thi Vân Dạng hỏi.

Hứa Chiêu Đệ trước kia không nghĩ đến vấn đề này, hiện tại bị Thi Vân Dạng nói như thế, liền thấy có điểm đúng đắn.

Thi Vân Dạng nhìn người kia trợn to hai mắt, cũng biết mình nói trúng rồi.

"Chị như vậy không được, người nào tinh ý liền phát hiện ra điểm này của chị ngay, chị sẽ giống như Tôn Ngộ Không bị Phật Như Lai nắm trong lòng bàn tay, sẽ bị đùa bỡn. Em cảm thấy trên thế gian này không có gì đột nhiên tốt, nếu có chuyện đột nhiên tốt thì chị phải cẩn thận, đối phương khẳng định có ý đồ. Giống như chị đối tốt với em, em mới đối tốt với chị…" May mắn là tự cô phát hiện ra, nếu để tên nam nhân nào đó… tính tình này của Hứa Chiêu Đệ không bị ăn đến sạch mới là lạ. Thi Vân Dạng có cảm giác mình sắp thành mẹ rồi, Hứa Chiêu Đệ giống như một tiểu bạch hoa không biết nhân gian hiểm ác thế nào, thật khiến người khác lo lắng, chỉ sợ ô nhiễm nàng, loại tiểu bạch hoa nhu nhược này chính là loại bị người ta thích giày xéo nhất.

"Lòng người tốt hay không, chung sống lâu sẽ biết thôi." Hứa Chiêu Đệ cho rằng Thi Vân Dạng lo lắng hơi nhiều, nếu là giả bộ đối tốt, lâu dài cũng sẽ phát hiện, còn nếu thật lâu không phát hiện thì đó chính là tốt thực sự. Giả tạm thời rất dễ dàng, giả một đời làm sao có thể dễ như vậy đây? Bất quá Thi Vân Dạng đột nhiên lên tiếng dạy bảo, ngược lại làm cho Hứa Chiêu Đệ thấy rất ấm áp, thật đúng là đã lâu không có ai nhắc nhở nàng. Phương Phương luôn là một bộ dáng không tim không phổi, nhưng nếu đối tốt sẽ đặc biệt chân thật, mặc dù cực kỳ ích kỷ nhưng lại không mang đến cảm giác khiến người khác chán ghét. Hứa Chiêu Đệ thấy Thi Vân Dạng rất thông minh, lớn mật, một bộ dáng không sợ trời không sợ đất, sống cũng đặc biệt nghĩ cho bản thân, đôi khi Hứa Chiêu Đệ có chút hâm mộ Thi Vân Dạng.

"Chị là người quá tốt, cuộc đời lại có quá nhiều chuyện xấu, sau này em sẽ trông chừng chị, cũng không để cho chị bị người khác khi dễ." Thi Vân Dạng ra lời hứa nhưng giờ phút này cô không thể ngờ được người sau này có thể khi dễ Hứa Chiêu Đệ chính là cô, không để người khác khi dễ, lại để cho mình khi dễ.

Hứa Chiêu Đệ nghe vậy cười cười, không quá để tâm, chẳng qua cảm thấy lúc này Phương Phương lộ ra hào khí trượng nghĩa đặc biệt, tràn đầy năng lượng.