Chương 3

Hứa Chiêu Đệ nghe xong thật muốn nổi điên, nhưng là nàng cũng chỉ có duy nhất một đứa em trai, nàng không thể không lo được.

Hứa Chiêu Đệ biết người nghèo có nhiều thói quen xấu, ví như tôn thờ tín ngưỡng, đặc biệt là tín ngưỡng nối dõi tông đường. Nàng là con gái lớn, sau nàng còn có hai đứa em gái. Lúc nàng lên ba đã có thể bắt đầu ghi nhớ được, nên nàng nhớ rằng cha mẹ đã đưa hai đứa em gái của mình cho người khác, nếu như nàng không phải là con cả, số mạng hiển nhiên sẽ giống hai em gái ấy. Có lúc Hứa Chiêu Đệ cũng muốn biết, hai đứa em kia của mình như thế nào, dĩ nhiên là nàng không có điều kiện đi tìm.

Lúc đó kế hoạch hóa gia đình vẫn rất nghiêm khắc nên mẹ nàng sinh ba đứa con đều lén lén lút lút, không dám đi bệnh viện, chỉ tìm đến bà mụ ở ngoài, đại khái là vì không xử lý tốt, sau này mẹ nàng mang bệnh, sau khi sinh em trai xong, bị tắc nước ối mà chết.

Hứa Chiêu Đệ năm nay 32 tuổi, em trai của nàng mới 20 tuổi, nên em trai nàng cũng xem như là nhờ một tay nàng nuôi lớn.

Hai năm trước, cha nàng bị ung thư giai đoạn cuối, của cải dành dụm bao năm cũng cạn kiệt, thậm chí còn thiếu tiền người thân. Hai năm qua, Hứa Chiêu Đệ ra sức đi làm cũng kiếm được không ít tiền mới có thể trả hết nợ. Nhà nàng chỉ có nàng và em trai, chính vì thế nàng không muốn quản Hứa Thừa Tông cũng không được.

Nàng không biết từ nhỏ đến giờ đã bao nhiêu lần đỡ đạn dùm Hứa Thừa Tông, dù hắn chưa từng gây ra chuyện gì lớn nhưng chuyện nhỏ thì không bao giờ ngừng, lúc nào cũng gây ra phiền toái, lần này có lẽ là nghiêm trọng nhất.

"Em đυ.ng ở đâu? Người bị đâm trúng kia sao rồi?" Hứa Chiêu Đệ mạnh mẽ trấn định lại, dù sao những chuyện kinh khủng hơn nàng cũng đã gặp qua không ít, lúc mẹ bị tắc nước ối, nàng cũng ở bên cạnh, lúc cha bị ung thư gan, biểu hiện của nàng cũng xem như là bình tĩnh, nàng vẫn cảm thấy bản thân vẫn là có tư chất. Nàng muốn đi đến hiện trường xem tình hình trước, rồi mới quyết định nên làm gì.

Mặc dù Hứa Chiêu Đệ đọc sách không nhiều lắm, kiến thức pháp luật cũng không biết nhiều, nhưng nàng biết uống rượu đυ.ng chết người là chuyện rất nghiêm trọng, có thể phải ngồi tù.

Nói đến, cũng là Thi Vân Dạng hôm nay quá xui xẻo, cô đùa bỡn tình cảm không ít người, rốt cục cũng bị báo ứng, ở quầy rượu đυ.ng phải tên bạn trai cũ từng bị cô đùa giỡn, hiển nhiên Thi Vân Dạng đã đem người ta quên đến tám phương trời nào rồi.

Tên đó ghi hận trong lòng, theo đuôi Thi Vân Dạng, đợi lúc Thi Vân Dạng đến bãi đậu xe về nhà, đã chụp thuốc mê rồi đưa đi. Sau đó hắn lái xe đưa nàng đến vùng ngoại ô, thật ra thì thù hằn cũng không có gì lớn, chỉ là cảm giác bị đá rất khó chịu, muốn dạy dỗ Thi Vân Dạng một trận mà thôi. Vì vậy, hắn đem Thi Vân Dạng ném ở nơi "hoang sơn dã lĩnh", còn đem túi xách và di động của Thi Vân Dạng ném bỏ, tất cả dồn vào một lần báo thù này.

Thi Vân Dạng cảm thấy xui xẻo tận cùng, trước kia có học võ phòng thân với đại tiểu thư nhưng bản thân lười biếng quá cho nên ra khỏi quầy bar liền bị người ta chụp thuốc mê, thậm chí còn không biết người nào làm.

Chờ lúc tỉnh lại, nhìn thấy một mảnh đen thui không nói, mà bản thân hoàn toàn không biết mình đang ở nơi nào, điện thoại không có, đèn đường cũng không, cả người bị muỗi cắn thành cái bánh bao, chưa bao giờ Thi Vân Dạng chịu ủy khuất như vậy, trong lòng nghĩ thầm, nếu để nàng biết người nào hãm hại, nhất định sẽ chỉnh đối phương tới chết. Trong lòng Thi Vân Dạng ác độc nghĩ, nhưng nàng đang đứng bên khúc cua sườn núi, vừa bước được mấy bước đã bị xe tông vào.

Hứa Thừa Tông thấy có người, thắng xe cũng xem như là kịp lúc, lực đâm cũng không tính là quá lớn nhưng Thi Vân Dạng vẫn bị đυ.ng bay do quán tính, chẳng qua sau khi ngã xuống, sau ót đập phải tảng đá ven đường mới là nghiêm trọng nhất.

Hứa Thừa Tông mới từ nhà bạn về, chiếc xe độ này cũng là của bạn hắn, hai người cũng uống hết vài chai bia. Thấy đường tương đối vắng vẻ, không có cảnh sát giao thông, cảm thấy không có chuyện gì lại do men rượu kí©h thí©ɧ nên mới chạy nhanh như vậy. Nhưng sau khi hắn đυ.ng bay người xong, tâm trạng liền bị hù dọa đến cực kỳ bối rối.

Hứa Chiêu Đệ lái xe đến chỗ tai nạn, nhìn người bị thương, phát hiện là một cô gái rất cao, tóc dài, đen mướt. Nàng dùng điện thoại chiếu đèn lên, chỉ thấy một cô gái vô cùng đẹp, là cô gái đẹp nhất từ trước đến giờ bản thân từng gặp, ngoài mặt có một chút vết thương, sau ót sưng lên một khối lẫn chút máu còn những nơi khác đều là vết thương nhỏ, lúc này Hứa Chiêu Đệ mới âm thầm yên tâm, đồng thời cũng thấy may mắn vì nơi này quá vắng vẻ, một mảnh đen như mực, không có đèn đường, cũng không có camera.

Rốt cục Hứa Chiêu Đệ cũng là một người có lương tâm, nàng nhanh chóng đưa người bị thương đến bệnh viện huyện kiểm tra trị liệu.