Chương 2

"Thế giới này, làm gì có người nào chỉ cần động tâm là muốn cái gì liền có cái đó, tình cảm đâu giống như những chuyện khác, tôi chỉ sợ tới tay cô, muốn giữ lại cũng không được mà ném đi cũng chẳng xong." Tần Vãn Thư cảm thấy Thi Vân Dạng đang lúc nhất thời cao hứng, nên từ bỏ sớm thì tốt hơn.

"Hừm, làm như cô đồng ý ở cùng một chỗ với tôi không bằng, coi như Tả Khinh Hoan đi rồi, nhưng cô vẫn đợi cô ta trở lại phải không?" Thi Vân Dạng hừ lạnh.

Tần Vãn Thư không phủ nhận, chẳng qua là vừa nghĩ đến Tả Khinh Hoan, tâm tình của nàng lại xuống thấp dị thường. Người kia muốn đi bao lâu, Tần Vãn Thư không biết, nhưng nàng biết Tả Khinh Hoan nhất định sẽ trở lại, nhưng cứ chờ đợi như vậy thực sự là quá đau khổ.

"Đêm qua nhất định là cô ngủ không ngon, khí sắc cũng không tốt, tôi đi lấy rượu, cùng uống một chút, sau đó đi ngủ." Thi Vân Dạng khoác tay lên vai đối phương.

"Tôi không sao." Tần Vãn Thư cảm thấy mình không cần phải mượn rượu giải sầu, nàng có thể điều chỉnh tốt tâm trạng, bản thân cũng không phải dạng người tiêu cực.

"Thỉnh thoảng phóng túng cũng không chết được mà, con người đều có thất tình lục dục, cô cần gì phải kiềm chế như vậy chứ? Bây giờ trong lòng cô khó chịu, uống một ly rượu đỏ xong rồi ngủ một giấc thật ngon, sẽ không còn khó chịu nữa, như vậy có gì không tốt đâu?". Thi Vân Dạng vừa nói vừa lấy một chai rượu đỏ thượng hạng từ trong tủ, lúc tâm tình đại tiểu thư không vui, không có gì thích hợp với nàng hơn rượu.

Thi Vân Dạng mở rượu ra rót cho mình và đối phương, nhưng khi đưa ly rượu đến, Tần Vãn Thư lại không nhận.

"Vậy xem như bồi tôi uống cũng được." Thi Vân Dạng cứng rắn đưa ly rượu về tay Tần Vãn Thư. Đúng là đại tiểu thư, một chút cũng muốn khắc chế, nữ nhân như vậy bị Tả Khinh Hoan giành được, Thi Vân Dạng nghĩ đến thôi cũng thấy không thoải mái.

Tần Vãn Thư lúc này mới nhận lấy ly rượu, nhìn màu đỏ đẹp mắt, bàn tay nhẹ nhàng lay động một cái.

"Tả Khinh Hoan nói đi thì đi, cô không tức giận sao?" Thi Vân Dạng biết Tả Khinh Hoan bây giờ chính là cây kim trong lòng Tần Vãn Thư, ấn vào sẽ khó chịu, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà châm vào, được rồi, là nàng sợ thiên hạ quá thái bình!

"Tức giận!" Tần Vãn Thư thành thật trả lời, chung một chỗ là chuyện của hai người, Tả Khinh Hoan lại tự ý quyết định một mình, khiến mình bắt buộc phải tiếp nhận kết quả như vậy, làm sao nàng có thể bỏ qua. Nhưng nàng cũng không phải không hiểu tình cảnh của Tả Khinh Hoan, đành cố gắng điều tiết tâm tình của chính mình.

"Vậy cô định thế nào?" Thi Vân Dạng nheo mắt hỏi.

"Tôi tôn trọng quyết định của em ấy." Mặc dù trên miệng Tần Vãn Thư nói vậy nhưng ly rượu lại đưa đến miệng, uống một hớp thật lớn. Con người, có lúc khó tránh khỏi "khẩu thị tâm phi".

"Cảnh giới của đại tiểu thư tôi thực sự luyện không tới, nếu người kia đã rời đi, thì nên cút càng xa càng tốt cho tôi, không có ai là không thể thay thế." Thi Vân Dạng lạnh lùng nói.

"Tôi thật hy vọng có ngày, cô cũng sẽ nếm được tư vị muốn bỏ mà không thể bỏ, nếu không cô cũng sẽ không tùy ý nói ra những lời như thế." Tần Vãn Thư chậm rãi trả lời.

"Chờ kiếp sau đi." Thi Vân Dạng xua xua tay.

Tần Vãn Thư bất tri bất giác đem ly rượu uống hết, Thi Vân Dạng lập tức lại rót cho Tần Vãn Thư một ly. Thể chất rất dễ say nên uống chưa được mấy ly Tần Vãn Thư đã không còn tỉnh táo.

Thi Vân Dạng đi đến, nhìn đối phương say ngã trên ghế salon. Đây là khuôn mặt quen thuộc của Tần Vãn Thư, vẫn tinh xảo xinh đẹp, khí chất ưu nhã như lần đầu gặp gỡ, mà hiện tại, ngay giờ phút này, Thi Vân Dạng vẫn thấy Tần Vãn Thư thật đẹp. Nhìn gương mặt mỹ mạo đó, Thi Vân Dạng không biết suy nghĩ cái gì, liền đem môi của mình chậm rãi dán lên môi Tần Vãn Thư. Cảm giác trong lòng mình vẫn rất bình tĩnh, cô liền biết đại tiểu thư nói đúng, bản thân muốn có được Tần Vãn Thư chỉ là bởi vì mình không thích nữ thần bị Tả Khinh Hoan chiếm làm của riêng, ai cũng không xứng có được Tần Vãn Thư.

Thi Vân Dạng cầm chăn đắp kín người đang nằm trên ghế salon xong, liền trang điểm thật xinh đẹp đi ra cửa, cho đến giờ cô cũng chưa biết ngủ sớm là cái gì, với cô thì ban đêm cuộc sống mới bắt đầu.

Bản thân Thi Vân Dạng đã cao, giờ mang thêm đôi giày cao gót 10 phân, cả người liền tản ra loại cảm giác kiêu ngạo và phô trương, nữ nhân như vậy, vừa nhìn liền biết rất khó có thể chinh phục.

Thi Vân Dạng đi xuống lầu, lấy chiếc xe cao ngạo giống như mình, lao đi như gió cuốn.

……………………………………………

Hứa Chiêu Đệ vừa dọn dẹp xong thì nhận được điện thoại của em trai nàng Hứa Thừa Tông, lập tức có loại dự cảm bất thường.

"Chị, em đâm trúng người khác rồi…" Hứa Thừa Tông hết sức hốt hoảng, tâm trí hắn bây giờ rối như tơ vò.

"Báo cảnh sát nhanh đi, đưa người ta đến bệnh viện…" Hứa Chiêu Đệ nghe vậy, trong lòng thình thịch một cái, quát lên với em trai nàng.

"Xe của em là độ lại… em cũng có uống một chút rượu… em sợ quá nên đã chạy mất… làm sao bây giờ…" Hứa Thừa Tông quá sợ hãi đến mức lời nói ra miệng cũng run rẩy.