"Tôi hỏi thân thể chị có du͙© vọиɠ không?" Thi Vân Dạng nhắc lại, lúc hỏi, môi dán bên tai Hứa Chiêu Đệ vô cùng gần, thậm chí còn thổi hơi, hoàn toàn là tư thế câu dẫn mười phần. Phải biết rằng Thi Vân Dạng trước khi mất trí nhớ, thân thể từng trải qua bách chiến, bây giờ coi như không còn trí nhớ nhưng thân thể vẫn còn có thói quen.
Hứa Chiêu Đệ dù sao cũng là nữ nhân 32 tuổi, tất nhiên là hiểu ý này, miệng Phương Phương đúng là không kiêng kỵ cái gì.
"Không có!" Hứa Chiêu Đệ hơi đỏ mặt, trước kia quan tâm quá nhiều chuyện, bây giờ coi như đỡ lo nghĩ hơn nhưng lại không hề nhàn rỗi, cho nên du͙© vọиɠ là gì nàng không hiểu được, dù sao trước mắt cũng chưa phát hiện. Nhưng Thi Vân Dạng thổi khí bên tai nàng, làm nàng có cảm giác vô cùng quái dị.
"Không có, hay căn bản không hiểu du͙© vọиɠ của thân thể mình đây?" Giọng nói Thi Vân Dạng mập mờ, nàng tin tưởng Hứa Chiêu Đệ là xử nữ nên không ý thức được bí mật của cơ thể, du͙© vọиɠ là trời sinh, làm sao mà không có đây? Ngón tay Thi Vân Dạng nhẹ nhàng sờ phần lưng Hứa Chiêu Đệ, trong quá khứ Thi Vân Dạng kinh nghiệm phong phú, nếu cô muốn quyến rũ người khác, chắc chắn sẽ khiến người ta không có đường lui.
"Sao hôm nay cô lại kỳ quái như vậy?" Hứa Chiêu Đệ hận không thể lập tức đẩy Thi Vân Dạng ra, nàng có cảm giác giờ phút này bản thân không quen bộ dáng hồ ly tinh của Thi Vân Dạng. Dĩ nhiên, hai người đều là nữ nhân nên trước mắt Hứa Chiêu Đệ vẫn chưa ý thức được nguy cơ gì, chỉ coi Thi Vân Dạng đang đùa giỡn với mình, nhưng nếu lúc này đùa giỡn thì hơi không đúng lúc, hơn nữa cũng có chút quá đáng, dù sao nàng cũng cảm thấy không nên như thế. Cảm giác bây giờ khiến nàng thấy rất quái dị, đặc biệt là đôi tay đang vuốt sau lưng mình, làm nàng thấy kỳ quái đến mức lỗ chân lông cũng dựng đứng lên, đối với phản ứng thân thể mình rất bài xích.
"Kỳ quái chỗ nào?" Thi Vân Dạng nheo mắt hỏi, cô có thể thấy được vẻ mặt bất an của đối phương, hiển nhiên giờ khắc này, Hứa Chiêu Đệ cũng không hề bình tĩnh được nữa.
"Đừng nên đùa giỡn với tôi như vậy, không thích hợp." Hứa Chiêu Đệ cau mày, trong giọng nói còn có chút ý vị trách cứ, nếu như bản thân là nam nhân, Thi Vân Dạng làm như vậy có thể coi như câu dẫn, nhưng mình là nữ nhân, Thi Vân Dạng làm vậy là cố tình trêu tức mình.
"Tôi giỡn chỗ nào? Tôi chỉ muốn chị nhận biết du͙© vọиɠ của thân thể mình thôi." Thi Vân Dạng tự thấy bản thân vất vả lắm mới nguyện ý hy sinh, câu dẫn Hứa Chiêu Đệ, Hứa Chiêu Đệ thật đúng là không hiểu phong tình đến cực điểm, đáng đời bây giờ vẫn còn là lão xử nữ.
Hứa Chiêu Đệ đột nhiên nhớ đến buổi trưa giặt qυầи ɭóŧ cho Thi Vân Dạng, phát hiện qυầи ɭóŧ có chút ẩm ướt, lúc ấy nàng cũng cảm thấy hơi kỳ quái nhưng không suy nghĩ nhiều, giờ thấy dáng vẻ vừa rồi của Thi Vân Dạng, nàng như đột nhiên ngộ được cái gì.
"Tôi cho rằng mình không cần nói đến du͙© vọиɠ, nhưng nếu như cô có du͙© vọиɠ, cô có thể tự mình giải quyết, hoặc là tìm một người bạn trai, cô đối với tôi như vậy hình như rất kỳ quái." Hứa Chiêu Đệ nghiêm túc đề nghị, rất hiển nhiên nói trắng ra người đang có du͙© vọиɠ là Phương Phương chứ không phải là mình, kể cả người kia muốn phát tình, mà lại muốn phát tình với mình có kỳ quái hay không chứ?
Thi Vân Dạng nhìn Hứa Chiêu Đệ chằm chằm, thật giống như khổng tước kiêu ngạo bị người ta nhổ hết lông, làm cô hết sức xấu hổ, nữ nhân này thật đáng ghét, làm sao mình lại phát tình với nàng đây? Muốn nhan sắc không có nhan sắc, muốn vóc người cũng không có vóc người, muốn tình thú cũng không có tình thú, còn hất một xô nước lạnh lên mặt mình, mình nhất định là 'nóng' quá khiến 'tϊиɧ ŧяùиɠ thượng não'…
Thi Vân Dạng buông Hứa Chiêu Đệ ra, tức giận quay lưng lại, cô quyết định không để ý đến nữ nhân này nữa, ngày mai cô sẽ đi tìm nam nhân, nhất định phải là người cao một mét tám trở lên, đẹp trai như Ngô Ngạn Tổ, cho Hứa Chiêu Đệ tức chết. Vốn là dục hỏa đốt người lại biến thành giận dữ, mình là một đại mỹ nhân như vậy, không biết Hứa Chiêu Đệ kiếp trước tu luyện thế nào mới có được, còn không biết quý trọng, hừ!
Hứa Chiêu Đệ rời khỏi giam cầm của Thi Vân Dạng liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mặc dù nàng biết Thi Vân Dạng đang tức giận, hình như là cực kỳ tức giận, nhưng Hứa Chiêu Đệ không biết lý do vì sao, có lẽ do da mặt mỏng còn bị mình nói trúng tim đen thành ra ngượng ngùng, à mà da mặt của Phương Phương sao lại mỏng được chứ?
Không bị người khác ôm trong ngực, Hứa Chiêu Đệ rất nhanh liền ngủ, cô cảm giác ngủ một mình thoải mái hơn nhiều, Thi Vân Dạng ôm nàng ngủ nàng cũng có chút để tâm.
Không có Hứa Chiêu Đệ, không có người để ôm, Thi Vân Dạng không ngủ được, nhưng nhìn Hứa Chiêu Đệ ngủ say thật say như trước giờ chưa từng được ngủ cô lại cảm thấy tức giận, thật ra cô biết có lẽ Hứa Chiêu Đệ là thẳng, nhưng vừa rồi bị từ chối liền nổi giận, cô cũng không biết mình giận cái gì. Nhất định là do mình không ngủ được, mà người hại mình mất ngủ lại ngủ đến ngon lành, nên trong lòng mình mới không có thăng bằng thôi!