Chương 24

"Để tôi làm cho, nó làm không được đâu." Hứa Chiêu Đệ nói.

"Chị ngồi xuống, mặt sưng như đầu heo còn nấu nướng cái gì?" Thi Vân Dạng đè Hứa Chiêu Đệ không để cho nàng đứng lên, sau đó quay sang nói với Hứa Thừa Tông: "Cậu nhanh đi đi."

Lúc này Hứa Chiêu Đệ mới phát hiện Thi Vân Dạng nhìn giống như bình hoa nhưng khí lực không nhỏ, cộng thêm thân hình cao lớn làm người khác khi bị đè lại, cũng không dễ dàng đứng lên, dĩ nhiên là nàng cố hết sức cũng có thể đứng lên được nhưng nàng không muốn lớn chuyện, đành ngoan ngoãn nghe lời.

"Chị đừng cử động, tôi giúp chị bôi thuốc." Thi Vân Dạng nhẹ giọng nói, bước đến gần đối phương.

Hứa Chiêu Đệ gật đầu đồng ý, chẳng qua khi bôi thuốc, hai người khó tránh được chuyện dựa sát vào nhau, giờ phút này Thi Vân Dạng đang đứng gần nàng vô cùng. Hình ảnh Thi Vân Dạng phóng đại, mặt mũi cực kỳ xinh đẹp. Lần đầu tiên Hứa Chiêu Đệ nhìn ở khoảng cách gần như thế, cũng là lần đầu tiên nghiêm túc ngắm nhìn, khó trách Phương Phương thường ngày kiêu ngạo cùng tự luyến, thật đúng là rất đẹp, Hứa Chiêu Đệ âm thầm nghĩ.

Đại khái là Hứa Chiêu Đệ mới bán hàng được một lúc nên trên người chưa có mùi khói, vẫn còn một mùi hương nhàn nhạt, chính là mùi xử nữ Thi Vân Dạng nhắc tới lần trước. Suy cho cùng có phải mùi hương xử nữ hay không, Thi Vân Dạng cũng không thể nào khảo chứng, nhưng cô nguyện ý nghĩ như vậy để che giấu chuyện mình bị mùi hương cơ thể của Hứa Chiêu Đệ hấp dẫn.

Cô nhìn mặt của Hứa Chiêu Đệ, mặc dù vẫn còn chưa hết sưng đỏ, nhan sắc cũng không quá đặc biệt nhưng ngược lại gương mặt này lại có nhiều ưu điểm, da tốt, còn có đôi mắt đen trong suốt, làm người ta cảm giác dịu dàng mà sạch sẽ.

Động tác của Thi Vân Dạng chưa thể nói là ôn nhu nhưng cô đã cố làm hết sức êm ái, lúc này Hứa Chiêu Đệ không khóc không rên thật tốt. Nếu lúc bôi thuốc mà kêu la, nhất định là người phiền phức, Thi Vân Dạng âm thầm nghĩ. Cô cho rằng trên cõi đời này tồn tại loại người, khi nhìn vào chẳng có gì đặc biệt nhưng chung sống cùng thì lại làm cho người ta có cảm giác rất thư thái dễ chịu, Hứa Chiêu Đệ chắc là loại như vậy.

Giờ phút này trong lòng Hứa Chiêu Đệ cũng có loại cảm giác khác thường, nàng rất ít khi cùng người khác thân cận như thế, cũng rất ít người đối xử tốt với nàng, nàng phát hiện khi mình đối tốt với người khác và người khác đối tốt với mình cảm giác không giống nhau, nội tâm sẽ thấy cảm động một chút.

Thi Vân Dạng nhìn lại Hứa Chiêu Đệ, trong đôi mắt đối phương cô nhìn thấy cái bóng của mình, cô phát hiện hình như đây mới là lần đầu tiên Hứa Chiêu Đệ nhìn chằm chằm mình như vậy.

"Chị đang nhìn tôi sao? Không phải bây giờ chị mới ý thức được tôi thực sự rất đẹp đấy chứ?" Thi Vân Dạng cười hỏi.

"Ừm." Hứa Chiêu Đệ nghe vậy cảm thấy Phương Phương thật đúng là không lúc nào không kiêu ngạo, nhưng giờ khắc này nàng lại thấy đối phương rất khả ái.

"Bây giờ phát hiện cũng không muộn." Thi Vân Dạng hơi đắc ý.

Chuyện Phương Phương vốn dĩ biết bản thân mình đẹp đối với Hứa Chiêu Đệ mà nói, trước đó cũng không thấy gì đặc biệt, nhưng hôm nay nàng thấy tính tình của Phương Phương dễ chịu hơn rất nhiều. Thật ra thì, mặc dù nàng không nói nhưng trong nội tâm của nàng hình tượng và tính tình của Phương Phương là cứng đầu, ích kỷ, tự luyến, cay nghiệt, nhưng có lẽ hôm nay nàng đã suy nghĩ lại, không nghiêm trọng đến mức như vậy, ngoài tính cách dương dương tự đắc ra cũng còn có trượng nghĩa.

Hứa Chiêu Đệ nghe câu nói kia, liền hơi mỉm cười.

Thi Vân Dạng nhìn Hứa Chiêu Đệ mỉm cười, mi mắt cong cong, làm cô cảm thấy cực kỳ thuận mắt. Cô lại lấy thêm một ít thuốc, sau đó dùng ngón tay thon dài xinh đẹp của mình thoa lên mặt Hứa Chiêu Đệ.

Lúc này có người đến mua trứng gà, Hứa Thừa Tông luống cuống chân tay thổi lửa, lửa cháy mạnh, cháy cả trứng, phí hết hai quả. Thấy không giải quyết được, Hứa Thừa Tông vội vàng nhờ chị hắn giúp.

"Hai chị à, em thực sự không làm được!" Hừa Thừa Tông cảm thấy còn khó hơn đi làm nhiệm vụ cấp S.

"Mặt hết đau rồi, để tôi đi bán." Hứa Chiêu Đệ thấy khách đợi hơi lâu vội vàng đứng dậy, chuẩn bị đi đốt than.

"Tốn cơm, nướng cái trứng có bao nhiêu khó, mặt chị vẫn đau như vậy, để chúng tôi làm được rồi." Thi Vân Dạng cau mày nói.

"Chị làm được thì đến làm đi a!" Hứa Thừa Tông phản bác, trước kia hắn cũng thấy việc này đơn giản nhưng bây giờ nghĩ lại, hình như có chị hắn mới làm được.

"Cậu đứng đó nhìn xem, bổn tiểu thư sẽ làm mẫu cho cậu một lần." Thi Vân Dạng lấy cái bao tay đeo vào, bắt đầu muốn thử.

Hứa Chiêu Đệ mỉm cười nhìn động tác của Thi Vân Dạng, nàng thấy cô muốn thử liền để cho cô thử, dù sao thử rồi cũng sẽ biết, không phải đơn giản như việc chỉ nhìn qua.

Vốn dĩ Thi Vân Dạng không hề biết nấu nướng nên thành phẩm nhìn còn tệ hơn Hứa Thừa Tông.

"Phương tỷ, em thấy chị chém người được, nhưng làm trứng gà sợ là không được." Hứa Thừa Tông coi như vẫn còn chút khách khí.

Thi Vân Dạng nghe vậy hơi xấu hổ, bản thân không tin được làm đồ ăn lại khó như thế, nhưng nhìn lại thành phẩm của mình cũng không lên tiếng nữa.

"Tôi phải học cái này hơn một tháng mới làm được, hai người chưa từng học qua lại không thường xuyên làm, dĩ nhiên là không thành." Hứa Chiêu Đệ vừa nói vừa kéo Thi Vân dạng qua bên cạnh, chỉ sợ người kia sẽ bị ám mùi.

Cũng may Thi Vân Dạng xinh đẹp, khách hàng mới có tính nhẫn nại đợi lâu như vậy.

Hứa Chiêu Đệ lấy bao tay xong, không đến mấy giây đã thổi than lên, cho ra một quả trứng đẹp mắt làm người ta muốn ăn ngay.

"Xin lỗi, để anh phải chờ lâu." Hứa Chiêu Đệ gói trứng lại cho vị khách nam, cũng nói lời xin lỗi.

"Không sao." Khách nam vừa trả tiền vừa liếc trộm Thi Vân Dạng lần nữa rồi mới rời đi, lúc nãy hắn cũng thấy tận mắt mỹ nữ này cầm dao chém người, quả thực cực kỳ xinh đẹp nhưng lại quá hung hãn.