Thi Vân Dạng để dao xuống, thấy nửa bên mặt Hứa Chiêu Đệ sưng đỏ, đột nhiên hối hận vừa rồi không chém tên kia 2 nhát.
"Chị đi lên làm gì để bị đánh, đã nói không được xen vào rồi mà, hắn không thể đánh trúng tôi được!" Thi Vân Dạng cau mày nhìn khuôn mặt sưng đỏ kia, mặc dù miệng nói lời không tốt nhưng vẫn đến gần Hứa Chiêu Đệ. Loại hiền lành như vậy vốn khiến cho Thi Vân Dạng có cảm giác nó không tồn tại, nhưng trên người Hứa Chiêu Đệ giống như lóe lên ánh sáng thiện lương, cô tin tưởng đây là thật.
Nghĩ đến chuyện Hứa Chiêu Đệ bảo vệ mình, mặc dù cũng nghĩ là người kia không biết tự lượng sức nhưng Thi Vân Dạng vẫn có chút xíu cảm động. Chẳng qua là Thi Vân Dạng không muốn tỏ ra vẻ bị cảm động nên cô chỉ có thể đem những lời khó nghe nói ra, biểu hiện ân tình này cũng không cần thiết.
"Ừm, là tôi nhiều chuyện." Hứa Chiêu Đệ nhẹ giọng lên tiếng, ngữ khí ôn hòa hoàn toàn không để tâm, nàng biết Thi Vân Dạng làm vậy cũng vì mình, thật ra đây là lần đầu tiên có người ra mặt giúp nàng, loại cảm giác đó vẫn còn rất kỳ lạ.
Thi Vân Dạng phát hiện tính khí Hứa Chiêu Đệ thực sự quá tốt, người bình thường chẳng phải sẽ cảm thấy bị tổn thương sao?
"Chị phải biết, chị gầy yếu như vậy căn bản không đánh lại ai, tôi mạnh hơn chị, khẳng định so với chị sẽ không dễ bị đánh, sau này nếu có chuyện như vậy, chị trốn ra xa, tự bảo vệ bản thân là tốt lắm rồi, đừng không tự lượng sức mình…" Thi Vân Dạng nói tiếp, con người phải bảo toàn thể lực cùng lợi ích của bản thân trước, mới có tư cách hiền lành, Thi Vân Dạng cảm thấy hiền lành chính là ta đã đủ mạnh, không khi dễ người yếu, thậm chí bảo vệ người yếu, coi như Thi Vân Dạng mất trí nhớ nhưng quan niệm trong quá khứ cô không có quên.
"Phương tỷ, chị đừng nói vậy, chị em…" Hứa Thừa Tông cảm thấy mặc dù vừa rồi Thi Vân Dạng rất soái, nhưng là nói chị gái của mình như vậy thì hơi quá đáng một chút, dù sao chị hắn cũng có ý tốt, kể cả có lẽ nàng không giúp được gì nhưng cũng không đáng bị Thi Vân Dạng nói như thế.
"Cậu câm miệng, cậu thương chị mình như vậy mà lúc nãy trốn ở đâu?" Thi Vân Dạng không khách khí nói với Hứa Thừa Tông, đừng tưởng rằng cô không biết, mới vừa rồi Hứa Thừa Tông cũng bị dọa đến đờ đẫn.
Hứa Thừa Tông sờ sờ mũi, ngậm miệng lại, lúc này hắn thực tò mò Phương tỷ trước khi mất trí nhớ rốt cục là dạng gì, khí thế quá bức người.
"Cậu không thấy mặt chị cậu sưng lên sao, nhanh đi mua thuốc đi, còn đứng ngốc ở đó làm cái gì?" Quả nhiên người cùng một nhà, chị thì hiền lành đến ngốc nghếch, còn em thì cũng không nhanh nhẹn.
"Em đi ngay đây." Hứa Thừa Tông nghe vậy, vội vàng đi mua thuốc.
Hứa Chiêu Đệ cảm thấy em trai của nàng trước mặt Phương Phương đặc biệt nghe lời, có lẽ con người trời sinh thuần phục người mạnh, mặc dù Hứa Chiêu Đệ không biết trước khi mất trí nhớ Phương Phương như thế nào, nhưng nàng biết Phương Phương nhất định không phải là người mềm yếu. Thật ra thì có lúc nàng cũng nhận thức được bản thân cố gắng dĩ hòa vi quý là vì nàng sợ hãi thôi.
"Có đau không?" Rốt cuộc Thi Vân Dạng không chỉ trích Hứa Chiêu Đệ nữa, mềm giọng hỏi, vết thương này cô nhìn cũng cảm thấy đau.
"Không sao." Hứa Chiêu Đệ trả lời, nàng có thói quen nhẫn nhịn hết mọi chuyện, bao gồm cả đau đớn.
"Nói dối, đừng giả vờ mình kiên cường, đừng giả vờ xem mình là sắt đá đi, ai cũng chỉ là phàm phu tục tử mà thôi." Thi Vân Dạng không chút khách khí liền phơi bày ra, cô suy nghĩ Hứa Chiêu Đệ khi còn nhỏ nhất định không khóc không quấy, là người khéo léo hiểu chuyện, cũng nhất định là đứa trẻ ngoan, không chủ động tranh giành cái gì, có thói quen sống trong cực khổ.
"Lúc cô không mất trí nhớ, chắc chắn nói chuyện rất khó nghe, hơn nữa còn là loại một câu ra máu." Hứa Chiêu Đệ nói, nàng có cảm giác giờ phút này mình đặc biệt giống như vị vua vừa lên ngôi còn Thi Vân Dạng là lão thần, làm nàng cảm thấy khó chịu không cách nào che đậy, nhưng quả thật đây là lần đầu tiên có người chân chính để ý đến cảm thụ của nàng, làm nội tâm nàng có một loại cảm giác không nói được thành lời.
"Who cares?" Thi Vân Dạng nói, cô cũng không quan tâm người khác nhìn cô thế nào, cô chỉ quan tâm đến cảm giác chính mình.
Hứa Chiêu Đệ trước giờ chưa tiếp xúc người nào tự tin và tự luyến đến như vậy, bất quá nghĩ lại cũng đúng, một nữ nhân vừa đẹp lại vừa thông minh thật không có chỗ nào để mất tự tin, nàng cho rằng Thi Vân Dạng trước khi mất trí nhớ nhất định là một người rất uy phong.
Hứa Thừa Tông nhanh chóng đến tiệm thuốc mua thuốc tiêu sưng trở về. Thi Vân Dạng ra hiệu cho Hứa Thừa Tông, hắn rất thức thời liền đem thuốc đưa cho Thi Vân Dạng.
"Tôi giúp chị thoa thuốc, Hứa Thừa Tông cậu đi bán trứng gà đi." Thi Vân Dạng ra lệnh.
"Nhưng em không biết…" Hứa Thừa Tông khó khăn nói, hắn không biết canh lửa thế nào, làm sao được đây?
"Bán cái đó có gì khó khăn, tôi nhìn cũng thấy đơn giản mà." Thi Vân Dạng nói như thể việc đương nhiên.
Hứa Chiêu Đệ nghe vậy liền cười, nụ cười này động đến vết thương có chút đau. Người kia dĩ nhiên không biết, ban đầu nàng học làm cái này cũng hết hơn 1 tháng, nhìn đơn giản thôi nhưng vẫn rất cần kỹ thuật.