Chương 107

Thi Vân Dạng tắm xong rồi sấy tóc, nhìn mình trong gương tỏa ra phong tình vạn chủng và gợi cảm, lại tự bị bản thân mình mê hoặc lần nữa, bất quá vừa nghĩ đến đầu gỗ bên ngoài kia, Thi Vân Dạng cũng có chút cảm giác bị thất bại. Mặc dù biết rõ đối phương không hiểu phong tình, nhưng cô vẫn xịt một ít nước hoa rồi mới bước ra.

Lúc này Hứa Chiêu Đệ đã làm xong một cái bánh ngọt cực kỳ xinh đẹp tinh xảo, nhìn vừa ngon lại vừa cao cấp. Trước kia Hứa Chiêu Đệ làm điểm tâm, mặc dù ăn ngon nhưng có vẻ rất bình dân, từ khi làm trợ lý cho đầu bếp ở nhà hàng Michelin xong, bây giờ đồ ăn nàng làm chẳng những ngon mà còn đẹp mắt, giống như bộ dáng Hứa Chiêu Đệ bây giờ.

Thi Vân Dạng nhận lấy đĩa bánh để lên bàn, bắt đầu chậm rãi nhấm nháp bánh ngọt cực phẩm này, bất quá bởi vì bánh ngọt quá nhỏ, coi như có nhấm nháp chậm đến cỡ nào, thì cũng rất nhanh đã ăn xong, Thi Vân Dạng vẫn còn chưa được thỏa mãn.

"Còn chưa đã, em muốn ăn tiếp." Thi Vân Dạng không vừa lòng nói.

"Nếu như em ăn nữa, hương vị sẽ không ngon như vừa rồi. Bí quyết đầu tiên để duy trì mỹ vị của thức ăn đó là số lượng vừa phải, không thể thỏa mãn nhu cầu muốn ăn của em được, lúc này em mới có cảm giác khát vọng đối với nó." Hứa Chiêu Đệ nói, đây cũng là triết học mỹ thực mà mấy năm gần đây nàng được học.

"Giống như tình cảm sao?" Thi Vân Dạng nghe xong cũng thấy rất đúng, đồng thời cảm thấy thái độ Hứa Chiêu Đệ đối với tình cảm hình như cũng là như thế. Vì bản thân cô luôn có cảm giác đói bụng, không được người kia cho ăn no trong chuyện tình cảm, nghĩ như vậy, bản thân mình hình như bị nàng dùng chiêu rồi.

"Tôi chỉ nói đồ ăn chứ không nói sang cái khác." Hứa Chiêu Đệ có thông minh cũng sẽ không sử dụng tâm cơ với Thi Vân Dạng, bất quá nếu Thi Vân Dạng cho rằng như thế thì nàng cũng không còn cách nào.

"Chị giỏi nhất là giả ngu vượt ải." Thi Vân Dạng thầm nghĩ kể cả Hứa Chiêu Đệ có dùng chiêu với mình, bản thân vẫn có loại cảm giác cam tâm tình nguyện.

"Em nghĩ đơn giản một chút, thuần túy một chút, thế giới sẽ đơn giản hơn nhiều." Hứa Chiêu Đệ thấy Thi Vân Dạng là có bệnh tưởng tượng quá mức.

"Gần đây dáng vẻ nói chuyện của chị giống y như đại tiểu thư." Thi Vân Dạng phỉ nhổ, có đôi khi cô rất nhớ Hứa Chiêu Đệ chất phác không nói nhiều trước kia.

Những năm gần đây Hứa Chiêu Đệ thường xuyên đọc sách Tần Vãn Thư giới thiệu, cho nên ít nhiều cũng có ảnh hưởng.

"Đại tiểu thư là đỉnh núi cao, còn tôi vẫn còn ở chân núi." Hứa Chiêu Đệ cười nói, Tần Vãn Thư là người mà nàng kính phục từ tận đáy lòng, một người hoàn mỹ đến mức không chân thật. Nàng vẫn là quen với người bên ngoài nạm vàng bên trong thối rữa như Thi Vân Dạng hơn, Thi Vân Dạng mang lại cảm giác chân thật khiến nàng yên tâm hơn nhiều.

"Người muốn leo đỉnh núi cao mới từ Nhật Bản về kìa, hiện tại từ dáng người đến cách nói chuyện đều đã lên cấp." Nhớ đến mấy ngày trước thấy Tả Khinh Hoan trong bữa tiệc kia, ngữ khí của Thi Vân Dạng có chút xem thường, bất quá nghĩ tới bản thân mình lúc trước còn cho rằng Hứa Chiêu Đệ không xứng với mình, cảm giác thật giống như tự vả vào mặt. Tuy vậy cô vẫn cảm thấy Hứa Chiêu Đệ so với Tả Khinh Hoan tốt hơn rất nhiều, chỉ có vẻ ngoài không đẹp bằng Tả Khinh Hoan thôi, còn tinh thần nàng vô cùng mạnh mẽ.

"Người mà Tần tiểu thư thích?" Hứa Chiêu Đệ vẫn rất hiếu kỳ người được Tần Vãn Thư thích sẽ là người thế nào.

"Ừm, tên là Tả Khinh Hoan, em vẫn cảm thấy cô ta không xứng với đại tiểu thư, mặc dù hiện tại nhìn tốt hơn trước kia rất nhiều." Thi Vân Dạng đối với Tả Khinh Hoan vẫn là có thành kiến.

Hứa Chiêu Đệ nghe vậy, liền biết Thi Vân Dạng không thích Tả Khinh Hoan lắm, có đôi khi nàng cảm thấy Thi Vân Dạng có lòng chiếm hữu với Tần Vãn Thư, không hy vọng bất luận người nào có được, đôi lúc nàng cũng cảm thấy, người Thi Vân Dạng thích hẳn là Tần Vãn Thư mới đúng, bất quá nàng cũng không hề ghen với Tần Vãn Thư, nếu tất cả mọi người xung quanh đều thích Tần tiểu thư thì cũng là một chuyện rất hợp lý mà thôi.

"Tôi rất tò mò Tả Khinh Hoan là người thế nào." Hứa Chiêu Đệ thật lòng nói, nàng nghĩ bản thân mình thực sự là người tầm thường, nhờ Thi Vân Dạng mới có thể tiếp xúc được với nhiều người xuất chúng.

"Dịp nào đó chúng ta hẹn mọi người một bữa cũng được." Thi Vân Dạng nói, hẹn nhau cùng ăn uống thì đơn giản thôi.