Hai năm sau, Thi Vân Dạng lái xe ra sân bay đón Hứa Chiêu Đệ, ở cổng chờ nhìn thấy Hứa Chiêu Đệ cùng một nam nhân trẻ tuổi đang thảo luận gì đó. Ánh mắt của người đó nhìn Hứa Chiêu Đệ khiến Thi Vân Dạng phát hiện hắn có hứng thú với người kia. Nói cũng kỳ quái, từ khi Hứa Chiêu Đệ đi Hồng Kông giống như lột xác hoàn toàn, vận đào hoa cũng đến liên tục, hấp dẫn người khác khiến Thi Vân Dạng càng ngày càng không thể bình tĩnh. Cũng may Hứa Chiêu Đệ vẫn là người rất đáng tin cậy, cho đến bây giờ chưa từng có chuyện chiêu phong dẫn điệp, xử lý những người theo đuổi tương đối dứt khoát, tuy vậy cũng có một hai người chưa có ý định từ bỏ.
Hứa Chiêu Đệ vừa ra khỏi phòng chờ, liền dễ dàng thấy được thân ảnh cao gầy diễm lệ của Thi Vân Dạng đứng trong đám đông, vô luận ở nơi nào thì cô đều là tiêu điểm chú ý của mọi người. Nàng nhìn Thi Vân Dạng thì thấy sắc mặt của đối phương cũng không phải quá tốt, hiển nhiên là có chuyện gì đó khiến cho Thi đại tiểu thư không cao hứng.
"Người đón tôi tới rồi." Hứa Chiêu Đệ nói với Lý Thiệu. Lý Thiệu là cộng sự nửa năm qua của nàng, một nam nhân cực kỳ thích ẩm thực. Chỉ là nàng không ngờ rằng hắn sẽ thổ lộ tình cảm với mình, bất quá nàng đã từ chối.
Ban đầu Lý Thiệu chỉ thuần túy thích mỹ thực nên mới từ bỏ gia tộc, vì cha mẹ hắn cảm thấy nghề nghiệp đó không có thể diện. Sinh ra trong nhung lụa lại điển trai nên trước khi thích Hứa Chiêu Đệ, hắn cũng là dạng công tử không thiếu nữ nhân bên người. Thời điểm vừa bắt đầu tiếp xúc với Hứa Chiêu Đệ, Lý Thiệu chỉ cảm thấy nàng bình thường, nhưng làm việc cùng nhau càng lâu lại càng phát hiện nàng rất đặc biệt, không hề giống như những nữ nhân mà hắn quen biết trước đây, thiên phú nấu ăn cực kỳ tốt, đặc biệt là tính tình trầm ổn nội liễm, không phàn nàn cái gì, chuyện gì cũng làm tốt nhất trong khả năng của mình. Ở cạnh nàng có cảm giác vô cùng dễ chịu, giống như tịnh tâm im lặng. Thời gian càng trôi qua, hắn càng phát hiện mình thích ở chung với nàng, đối với nữ nhân trẻ tuổi khác lại khiến hắn cảm thấy táo bạo, dù có xinh đẹp thì hắn cũng không còn quan tâm như trước nữa. Đến lúc hắn kịp phản ứng, mới phát hiện mình vậy mà thích nữ nhân lớn hơn đến 6 tuổi. Thật vất vả lấy hết dũng khí thổ lộ lại bị từ chối ngay lập tức, nàng nói rằng đã có người trong lòng. Hắn rất hiếu kỳ người yêu của Hứa Chiêu Đệ là người như thế nào đây?
"Vị này là?" Lý Thiệu nhìn thấy Thi Vân Dạng cực kỳ xinh đẹp liền mở miệng hỏi.
"Người yêu của chị ấy." Thi Vân Dạng tuyên thệ chủ quyền.
Lý Thiệu kinh ngạc nhìn Hứa Chiêu Đệ và Thi Vân Dạng, hiển nhiên có chút không thể tin, nhưng cô gái xinh đẹp này hình như không giống nói đùa, Hứa Chiêu Đệ cũng không hề phủ nhận.
"Hai người…" Lý Thiệu nhất thời có chút không thể chấp nhận được cú sốc này.
"Nàng là người tôi thích, nếu như không còn chuyện gì khác, chúng tôi xin phép đi trước." Hứa Chiêu Đệ thẳng thắn nói, miễn cho Thi Vân Dạng ăn dấm bậy bạ, mỗi lần người kia ăn dấm đều đặc biệt điên cuồng.
Lý Thiệu nghe vậy còn có thể nói cái gì, đành trơ mắt nhìn hai người kia rời đi, tính hướng khác nhau, xem ra không có hy vọng.
Trên đường trở về, Thi Vân Dạng đang lái xe, sắc mặt vẫn còn có chút không tốt.
"Có phải hắn thích chị hay không?" Ngữ khí Thi Vân Dạng toát ra vẻ khó chịu.
"Ừm, nhưng tôi đã từ chối, vừa rồi hắn cũng đã biết em là người tôi thích." Hứa Chiêu Đệ chỉ có thể trấn an.
"Ừm." Thi Vân Dạng cũng không phải không yên lòng, cô biết rõ Hứa Chiêu Đệ rất đứng đắn, chỉ là khi nghĩ đến người yêu mình bị người khác nhớ thương thì tâm tình liền cảm thấy khó chịu, đành phải gắng gượng đè xuống.
Hứa Chiêu Đệ cảm thấy Thi Vân Dạng giống như một đứa trẻ bá đạo, thứ mình thích chẳng những không cho phép người khác chạm vào mà ngay cả nhìn một chút cũng không được, nhưng trong lòng Hứa Chiêu Đệ lại có một ít vui vẻ khi thấy đối phương lo lắng vì mình. Trên thực tế, hai năm qua nàng và Thi Vân Dạng vẫn thường xuyên gặp nhau, thỉnh thoảng cũng đυ.ng phải tình nhân cũ của Thi Vân Dạng, mặc dù nàng luôn biểu hiện dáng vẻ không quá để ý, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn có chút không thoải mái.
"Phương Phương." Hứa Chiêu Đệ đột nhiên gọi.
"Không được kêu tên này, quá quê mùa!" Thi Vân Dạng lập tức bất mãn chỉnh sửa.
"Tôi thích gọi em như vậy." Hứa Chiêu Đệ vừa cười vừa nói.
Thi Vân Dạng nhìn nụ cười kia, cảm thấy Hứa Chiêu Đệ đột nhiên rất quyến rũ, trước kia sao không phát hiện ra chứ? Nhưng dù gì thì hình như mình đang bị nàng trêu chọc rồi.