Viết xong nhật ký, Lâu Hành nhớ tới gì đó, liền cầm lấy di động.
Nhìn đồng hồ đã gần 10 giờ tối, giờ này ông nội hắn có lẽ đã ngủ, không thể làm phiền, đành phải thôi. Vừa tính đặt điện thoại xuống, Lâu Hành nhìn đến số liên lạc đầu tiên trong điện thoại là của người bạn mới, nghĩ một chút rồi vào xem vòng bạn bè của đối phương. Đối với Tân Triều Dương, dù là bởi vì đôi mắt hay thân phận, Lâu Hành đối với cậu ít nhiều khác với người bình thường, cũng nổi lên ý định tìm hiểu cậu ấy một chút. Thiếu niên cùng hắn khác nhau, vòng bạn bè liên tục cập nhật trạng thái mới, chữ tuy không nhiều nhưng lại có rất nhiều ảnh chụp. Tất cả đều là tranh phong cảnh, có cảnh thành phố, có cảnh sông nước. Lâu Hành biết, cảnh quay chụp gần đây đều là cảnh vật của Ninh Thị. Bố cục chung đẹp, cảnh vật có hồn và thể hiện được một góc nhìn đầy nghệ thuật, vừa nhìn đã biết người chụp bỏ ra không ít tâm tư. Nhớ tới thiếu niên nói mình thích nhϊếp ảnh, Lâu Hành âm thầm gật đầu, đứa nhỏ này quả nhiên trong ngoài như một, luôn cố gắng tiến về phía trước, không tệ chút nào.
Hắn tiếp tục kéo xuống, dường như bị cuốn vào đó, mãi đến khi chuông báo keu lên mới nhận ra đã đến giờ. Lâu Hành cất di động, dọn dẹp bàn, đứng lên đi. Lúc Lâu Hành chuẩn bị tiến vào mộng đẹp, Tân Triều Dương mới tắm xong, quản gia Lí Nhĩ giúp cậu xử lí vết thương trên vai. Ba mẹ cậu ngồi một bên nhìn mà xót. Vương Lộ không nhịn được rơi nước mắt, hai cha con phải làm đủ trò để nàng vui vẻ trở lại. Chờ bọn họ ra ngoài, Tân Triều Dương cũng chuẩn bị đi ngủ.
Mỗi ngày trước khi đi ngủ cậu đều làm một việc. Chỉ thấy hắn lấy ra một khung ảnh trên tủ, nhẹ nhàng đặt bên cạnh đầu giường. Bên trong không phải ảnh chụp, mà là một tấm bưu thϊếp, được đóng khung bằng kính và bảo quản cẩn thận. Đó chính là thư hồi âm mà Lâu tiên sinh viết cho cậu. Mặt trên dùng chữ nổi viết: Chúc mặt trời nhỏ nhanh chóng khỏe lại, bình an vui vẻ. Lâu Hành. Ngón tay Tân Triều Dương vuốt ve qua lại dòng chữ nổi, đọc những lời đó không biết bao nhiêu lần, sau đó giống như một nghi thức trước khi đi ngủ, ngồi lên, chắp tay để dưới cằm.
"Tiên sinh, hôm nay rất thuận lợi, cũng rất vui vẻ."
Dừng một chút, cậu cười nói: "Tiên sinh, hôm nay tôi gặp một người rất giống ngài, tên Lâu Hành, là bạn học của tôi, một người vô cùng tốt bụng. Hy vọng chúng tôi về sau có thể vui vẻ ở chung, trở thành bạn tốt của nhau. Năm nay khi viết thư cho ngài, sẽ kể cho ngài nghe về cậu ấy. Tiên sinh, mong ngài sẽ tiếp thêm động lực và sức mạnh cho tôi."
Nói xong cậu nhắm mắt lại, đặt tay giữ lông mày, thành tâm cầu nguyện, làm xong tất cả mới nhẹ nhàng đặt khung ảnh về chỗ cũ. Cầm lấy di động nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 11 giờ 6 phút.
"Đã trễ thế này!"
Tân Triều Dương đá văng dép lê, chui vào trong chăn, tắt điện thoại di động, tắt đèn chuẩn bị đi ngủ. Không biết có phải quá hưng phấn hay không, cậu trằn trọc lật qua lật lại vẫn không thể ngủ được. Nằm yên trên gối một lúc, cậu bỗng nhớ ra còn chưa hỏi được ngày sinh nhật của Lâu Hành liền ngồi dậy, bật đèn mở điện thoại lên. Click mở WeChat, cậu nhìn nhìn thời gian, lại do dự.
"Lỡ như cậu ấy ngủ rồi....."
Sợ làm phiền đối phương, Tân Triều Dương đem sửa lại biệt danh cho Lâu Hành thành "bạn cùng bàn", sau đó tò mò xem vòng bạn bè của hắn.
【 Đối phương chưa không có cập nhật】"Hả?"
Cậu không hề nghĩ tới sẽ có kết quả này, Tân Triều Dương hơi thất vọng. Tuy vậy, cậu rất nhanh đã xốc lại tinh thần, click mở diễn đàn trường mà Dương Tinh Tinh chia sẻ cho cậu. Đăng ký, đăng nhập.
Quả nhiên, giống như những gì Dương Tinh Tinh đã nói.
# Lâu Hành, ta thích ngươi! #HOT
Wow! Đứng ở vị trí thứ nhất luôn! Tân Triều Dương vui mừng, gấp gáp muốn mở ra xem. Mở đầu chỉ là một bức ảnh. Nhìn rõ ràng là chụp lén, độ phân giải không cao, góc chụp cũng không tốt, nhưng những điều đó không che mất đi vẻ đẹp và khí thế của người trong ảnh. Bối cảnh đằng sau là một lớp học ồn ào, mặt trời chiếu xuống bóng cây, Lâu Hành mặc một thân đồng phục màu xanh lam đang ngồi đọc sách, ngón tay thon dài chốc lát lại lật từng trang sách.
Caption: Những hỗn loạn và rắc rối xung quanh chẳng liên quan gì đến cậu.
Tân Triều Dương cũng cảm thấy như vậy, Lâu Hành đặc biệt có thể khiến người khác thấy yên tâm. Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện. Tân Triều Dương lúc đầu còn xấu hổ, sau đó lại bị thu hút bởi tính cách của đối phương, rồi bị lóa mắt bởi hào quang của khảo thần nên không chú ý đến vẻ bề ngoài của Lâu Hành. Đến lúc này, cậu lại muốn thốt lên
"Thật sự rất đẹp trai....." Tân Triều Dương hoàn toàn khuất phục trước nhan sắc của Lâu Hành.
Những đường nét trên khuôn mặt Lâu Hành không giống với cậu, không phải quá mức thanh tú, mà là vẻ đẹp trai một cách sâu sắc với đôi lông mày sắt nét, mắt sáng, môi mỏng mũi cao, rất nam tính!
Mặc dù tính cách ôn nhu và phong thái tao nhã làm giảm bớt đi nét sắc sảo giữ hai lông mày nhưng vẫn mang lại cảm giác cao lớn và uy nghiêm. Thật khiến người khác có cảm giác an toàn.
Nhìn một hồi lâu, đến nếp gấp trang phục cũng nhìn qua một lần, Tân Triều Dương mới kéo xuống phía dưới, sau đó phát hiện đây chính là thông tin cá nhân của Lâu Hành, rất chi tiết và đầy đủ.
Tân Triều Dương đọc sơ qua: "Lâu Hành, nam, dân tộc Hán, sinh ngày 14 tháng 2 năm 2003...?!"
Tân Triều Dương ngạc nhiên. Haha bọn họ đều là đứa trẻ thuộc về Lễ Tình nhân. Nhưng tiếc rằng sinh nhật năm nay của Lâu Hành đã qua rồi.
"Cũng đúng, bởi thế cậu ấy vẫn lớn hơn mình một chút."
Nghĩ đến lời nói đùa lúc chiều, Tân Triều Dương xấu hổ, cúi đầu.
"Chiều cao 186,47cm cao hơn mình 6cm, cân nặng 68.29kg, so với mình còn nặng hơn 19kg.....Chòm sao Song Ngư. Hoàn hảo, các chàng trai Song ngư tính cách rất tốt, tốt bụng lại thần bí. Trong chuyện tình cảm luôn chủ động và rất chung tình. Ừm, đúng vậy..."
Sau đó, cậu lướt đến những bình luận phía dưới.
Lầu 2: Mạc Tiểu Thu (chủ thớt): Lâu Hành! Mình rất thích cậu!! Làm bạn trai mình đi!!!
Lầu 3: Bạn gái Lâu Hành : A a a, chồng ơi, mau nhìn em đi!!!
Lầu 4: Ẩn danh: chồng ơi, mau trả lời em."
Lầu 5: Lâu Hành mua: Chồng ơi, em đặt xong tên con rồi ~~~"
Lầu 6: =3=: Chồng ưi, mau vào nhận vợ đi>"
"!!!"
Hai mắt Tân Triều Dương trừng lớn, ngay sau đó cười lăn cười bò: "Ha ha, ha ha ha ha..."
Cậu vừa cười vừa nhìn một cách thích thú. Sau khi kéo đến bình luận cuối, cậu nhịn không đươc giả giọng Dương Tinh Tinh nói: "Bạn cùng bàn, cậu đúng là một chàng trai mang đầy tội lỗi."
Nói rồi tự chọc cười chính mình.
=================
Ngày hôm sau, Tân Triều Dương xém chút không xuống giường nổi.
Vương Lộ phết mứt lên bánh mì cho cậu, lo lắng nói: "Cục cưng để mẹ xin nghỉ cho con nhé, ở nhà nghỉ ngơi một ngày!"
Tân Triều Dương vội vàng lắc đầu: "Không cần đâu mẹ, con muốn đến trường."
Tân Bắc Thành ngồi bên cạnh, đem bánh mì chấm vào sữa, đưa Tân Triều Dương một cái. Không chờ cậu duỗi tay, Vương Lộ liền bắt lấy tay hắn, không để Tân Triều Dương ăn nó.
Tân Bắc Thành cũng không thèm để ý, trở tay nhét vào miệng, an ủi nói: "Đã thi xong rồi thì có thể thư giãn."
Hắn cùng Vương Lộ đều cho rằng con trai mình lo lắng chuyện thi cử, áp lực không ngủ được. Tân Triều Dương sờ mũi, cảm thấy có lỗi, nói: "Không phải, do hôm qua con bấm điện thoại không để ý thời gian, đến khuya mới ngủ."
Phải nói là rất khuya, đến khi tắt điện thoại đã là hơn 2 giờ. Tân Bắc Thành vừa nghe liền vui vẻ, khó lắm con trai mới ra dáng một đứa trẻ đang tuổi dậy thì, vui vẻ xoa đầu cậu:
"Có gì đâu, lúc ba bằng tuổi con còn cầm đèn pin trốn trong chăn lén đọc tiểu thuyết võ hiệp nữa kìa."
Vương Lộ lo lắng con trai dùng mắt quá độ: "Con đừng bắt chước ông ấy, không tốt."
Nói rồi nàng đem bánh mì đưa cho Tân Triều Dương, tức giận mà đẩy ra hắn: "Đi đi đi, đừng dạy hư con trai tôi."
Tân Bắc Thành nhìn cậu với vẻ mặt đáng thương: "Cục cưng, con xem, mẹ con hung dữ với ba."
Tân Triều Dương cắn bánh mì, nheo mắt cười.
Bên kia, Lâu Hành dậy sớm hơn bình thường nửa tiếng. Tất cả là do chưa tới 5 giờ sáng, mẹ hắn đã dậy chuẩn bị cơm sáng cho hắn, trong phòng bếp không ngừng truyền ra âm thanh va đập của chén dĩa. Lâu Hành đứng dậy, gọi điện cho ông nội hắn.
"Con muốn những bức thư mấy đứa trẻ đó gửi cho cháu?" Nghe xong yêu cầu của Lâu Hành, ông nội Lâu ngạc nhiên hỏi.
Thời điểm thành lập quỹ hội, Lâu Hành còn rất nhỏ, mọi công việc hằng ngày đều do ông nội Lâu và học sinh tên Tống Triển Bằng xử lý. Bình thường Lâu Hành không quan tâm, hôm nay đột nhiên hỏi đến.
Lâu Hành cũng không giấu ông: "Ông à, ông còn nhớ nhà họ Tân không?"
"Nhà họ Tân? Ý cháu là....."
Ông nội Lâu nghe đến đây, liền bỏ bình nước tưới xuống: "Bọn họ tới tìm mẹ cháu sao?"
"Không phải, không liên quan đến bà ấy."
Lâu Hành biết ông nội vì sao lại căng thẳng. Lần đó hai nhà cãi nhau rất ầm ĩ.
"Không phải thì tốt rồi."
Ông Lâu nhẹ nhõm thở ra một hơi: "Tiểu Hành, sao lại đột ngột nhắc đến họ?"
Lâu Hành than nhẹ một tiếng: "Cháu gặp được đứa con trai duy nhất của chú Tân. Cậu ấy vừa chuyển trường tới Thập Nhất Trung, hiện tại là bạn cùng lớp cùng bàn với cháu."
"Người cháu nói là mặt trời nhỏ?"
Ông Lâu giật mình, sau đó liền thở phảo một hơi, nói: "Cậu bé không phải học ở Bắc Kinh sao? Ông nhớ hai đứa bằng tuổi nhau, đều học lớp 12, tại sao trong thời điểm quan trọng này lại chuyển trường? Hiện tại nó khỏe không?"
"Mặt trời nhỏ..."
Lâu Hành nhỏ giọng gọi một tiếng, rất nhiều ký ức đã lãng quên theo tiếng gọi thân thuộc mà trào ra. Giọng nói ông nội bên tai như nhỏ lại, một vài hình ảnh quen thuộc hiện lên.
“Tiểu Hành, tới đây nhìn xem, đây là mặt trời nhỏ, rất dễ thương phải không? Cháu là anh trai, nên yêu thương em trai nhớ chưa?"
Lúc đó ông ngoại hắn ôm một đứa trẻ chưa đầy một tuổi, chỉ vào ảnh đứa bé nhỏ trong video trên điện thoại, mỉm cười dạy dỗ cậu.
"Không phải mặt trời nhỏ nói thích anh trai sao? Con thay ông ở bên anh trai đi, được không?"
Trong lễ tang, ông nội Tân ngồi xổm trên mặt đất, ní nhỏ bên tai đứa bé. Đứa trẻ dưới sự cổ vũ của ông nội chạy đến bên hắn, hôn lên gương mặt hắn, mềm mại mà nói: "Anh trai, mặt trời nhỏ rất thích anh."
Không đợi hắn phản ứng lại, kia đứa bé mỉm cười ngọt ngào, nhỏ giọng nói vào tai hắn: "Ông không thể bên cạnh cháu, nếu cháu sợ hãi, ông đem mặt trời nhỏ cho cháu nhé?"
"Huhu, anh trai, anh khóc đi, em sẽ ôm anh, ông ấy sẽ không nhìn thấy. Huhuhu..."
Hắn không có khóc, đứa trẻ đó lại khóc rất lâu, cuối cùng được hắn ôm vào ngực, dỗ dành, còn nấc lên nói: "Anh ơi, anh không cần sợ, em đưa anh về nhà. Em là mặt trời, nếu anh ôm em, sẽ không còn sợ bóng tối nữa."
Hình ảnh chợt lóe lên, đứa nhỏ khóc thút thít đã trở thành thiếu niên mỉm cười, nhìn hắn nói: "Là Lâu Hành Lâu tiên sinh. Đó chính là người mình thích nhất!"
".....Tiểu Hành, Tiểu Hành, cháu còn đang nghe máy đó không?"
Giọng ông nội kéo hắn trở về thực tại. Hắn ngồi trên giường, trong chốc lát chỉ cảm thấy hỗn loạn
"Ông nội, cháu vẫn nghe đây."
Lâu Hành xoa xoa giữa mày, đáp một tiếng.
Lâu gia gia thúc giục hắn: "Mau nói ông biết, đứa bé kia hiện tại thế nào?"
Lâu Hành không đáp, hỏi lại: "Làm sao ông biết cậu ấy học ở Bắc Kinh?
Sau chuyện năm đó, nhà họ Tân liền đem tin tức về đứa nhỏ giấu đi hoàn toàn. Theo lý thuyết, ông hắn cũng sẽ không biết nhiều như vậy
Ông nội Lâu thở dài rồi cười nói: "Việc này là trùng hợp thôi."