Chương 11: Thẻ bài

Lúc nhỏ Tân Triều Dương bị bắt cóc, lúc cứu ra được vẫn không có một tin tức nào. Có lẽ là do số phận, ông nội Tân nhập Quỹ hội công ích người mù, ông nội Lâu mới nghe được một số tin tức.

"Hai năm trước mặt trời nhỏ về nước, ba thằng bé nhờ người hỏi thăm cháu, chú Tống cháu nói cho ông, ông mới biết được đứa trẻ đang ở Bắc Kinh. Còn một chuyện cháu chưa biết, đứa nhỏ đó rất sùng bái cháu! cái đó gọi là..... đúng, chính là thần tượng! Không ngờ, giờ hai đứa lại là bạn học! Ha ha, rất thú vị!"

Lâu Hành trong lòng thầm nói đã biết chuyện. Hắn cười cười, nói: "Sao ông chưa nói chuyện này cho cháu biết?"

Ông nội Lâu thở dài:

"Chuyện trước đây ai cũng rõ, mẹ cháu và nhà họ Tân cãi nhau lớn như vậy. Mặt trời nhỏ lại trải qua những chuyện như vậy, kiêng kị người khác hỏi thăm, ông cũng không đề cập. Lúc thằng bé trở lại Bắc Kinh, ông vốn định nói với cháu, sau đó không phải cháu đã rời đi với mẹ cháu sao? Hai người đến Ninh Thị, ông có thể nói gì chứ? Lỡ như mẹ cháu nổi điên lên, đi tìm nhà họ Tân, đừng nói ông đây mang tội lớn, ông ngoại cháu dưới đó cũng không yên lòng."

Ông nội Lâu không phải người thích bàn luận những điều đúng sai của người khác, nhưng Lâu Hành là vảy ngược của ông, những gì Trịnh Thu Lan làm chạm đến giới hạn của ông ấy. Không nói đến việc nàng nổi điên làm những chuyện quá đáng, ông ngoại Lâu Hành năm đó thân thể vẫn còn tương đối khỏe mạnh, cũng là bị nàng chọc cho tức giận mà ngã xuống. Đã ngoài 40 tuổi, một ngày cũng chưa chăm sóc, ngược lại quấn lấy cháu trai ông, muốn hắn chăm sóc một người mất khả năng khống chế cảm xúc, còn chưa biết có khuynh hướng bạo lực trong người không nữa. Ông nội Lâu có thể không hận đến mức đau răng không?

Cho nên, trước mặt Lâu Hành, ông nội Lâu chưa từng tỏ ra thương xót cho Trịnh Thu Lan. Lâu Hành bên này không nói một lời nào, chỉ nói điều hắn quan tâm.

"Ông nội, đứa bé kia bây giờ sống rất tôt, tính tình cũng tốt."

"Vậy thì tốt quá. Không bị sự việc kia trói buộc cả đời, đúng là một đứa trẻ tốt!"Ông nội Lâu vui mừng.

Lâu Hành trầm mặc một chút, hỏi: "Đã qua nhiều năm như vậy, cháu cũng không rõ lắm năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Ông à, người biết không?"

Lúc ông ngoại qua đời, hắn chỉ có ba tuổi. Tuy hắn mang linh hồn của người lớn, lại không muốn tiếp quản sựu nghiệp to lớn của ông ngoại, sớm rời đi, sống với ông nội hắn. Sự việc xảy ra với Tân Triều Dương năm đó, hắn rất lâu mới biết.

Ông nội Lâu thở dài: "Ông cũng không rõ, chỉ nghe Chú Tống của cháu nói vài câu."

"Ông nói đi." Lâu Hành nghiêm túc lắng nghe.

Ông nội Lâu lại thở dài, giọng nói đầy thương tiếc:

"Đó là một tai học bất ngờ, không ai nghĩ lòng người lại tàn độc đến vậy."

Những điều ông biết không nhiều. Chỉ biết Tân Triều Dương là một đứa bé đáng yêu, thông minh và ngoan ngoãn, Tân Bắc Thành vô cùng yêu thương đứa con nhỏ này, thường chia sẻ những hình ảnh, video và cuộc sống hằng ngày của cậu lên mạng. Khi đó, rất nhiều người đều biết nhà họ Tân vô cùng cưng chiều đứa cháu này, lại là con trai độc nhất, định sẵn sẽ thừa kế tất cả.

Sau đó, một đối thủ cạnh tranh của nhà họ bị phá sản, phát điên lên rồi bắt cóc Tân Triều Dương, dùng cậu uy hϊếp Tân Bắc Thành đòi một số tiền chuộc. Đến khi đứa bé được cứu về, nhưng bị thương rất nặng, từ đó không còn có xuất hiện trước mặt người khác nữa.

Ông cũng không ngờ, có một ngày ông nghe tin tức về đứa bé từ chính cháu trai mình.

"Haizz." Ông thở dài một tiếng.

"Mặt trời nhỏ nhỏ hơn cháu một chút, năm đó còn chưa được tám tuổi nữa, thật là....."

Lâu Hành nhíu chặt mày.

Thì ra là vậy...

"Vậy còn kẻ bắt cóc?"

Lâu Hành biết ông hắn không thể tra ra việc năm đó, chỉ tra được kết quả.

Ông oán giận nói:

"Đã chết! Tên khốn khϊếp đó lúc bị cảnh sát đuổi kip, còn đem mặt trời nhỏ ném xuống biển, định nhân cơ hội chạy trốn. Lúc sau không biết đã xảy ra chuyện gì, tóm lại đến khi mặt trời nhỏ được cứu trở về, kẻ bắt cóc đã nhảy xuống biển, khi vớt lên đã không còn thở. Hừ, hắn chết vậy quá nhẹ nhàng, chỉ khổ cho đứa bé kia."

Ném xuống biển.....

Lâu Hành bỗng dưng nhớ lại Tân Triều Dương nói mình thích bơi lội, lòng hắn co thắt lại.

Năm đó hắn không thể liên lạc với người nhà họ Tân, lại nghe được tin tức của cậu, đến khi trả lời thư của mười người mỗi năm, ông hắn cố ý bảo hắn viết một lá thư cho người nhận.

Nói là đôi mắt đứa nhỏ không tốt, vẫn đang điều trị, đứa nhỏ rất yêu thích những khúc đàn của hắn, những người trong hội xin hắn viết một bức thư, hy vọng có thể cho đứa trẻ thêm động lực. Lâu Hành đã viết, nhưng không thể nhớ được đã viết cái gì, chỉ nhớ rõ đại khái là chúc đối phương sớm ngày khỏi bệnh. Lâu Hành không ngờ một sự việc mình không để ý đến nhưng với đối phương lại rất quý trọng, mỗi khi nhắc đến là tràn đầy niềm vui và hy vọng.

Ông nội Lâu bên kia lại lên tiếng: "Tiểu Hành, nếu mặt trời nhỏ đã ở bên cạnh cháu, cháu nhất định phải chăm sóc thằng bé tốt. Không chỉ vì ông ngoại cháu mà còn vì mối giao tình của nhà chúng ta với Tân gia những năm qua.

"Vâng. Cháu biết."

Lâu Hành vốn sẽ làm vậy, không chút do dự đồng ý, lại nhắc đến việc bức thư.

Ông Lâu rất hiểu cháu mình, nghe vậy cười to nói:

"Xem ra, đứa nhỏ kia rất thích cháu, khiến cháu cảm thấy lo lắng, ha ha!"

"Ông à." Lâu Hành bất lực kêu lên.

Ông nội Lâu cười không ngừng:

"Được được được, ông không cười cháu nữa. Đợi lát nữa ông sẽ dọn dẹp và gửi qua cho cháu."

"Ừm."

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

"Tiểu Hành, con dậy chưa?"

Là mẹ hắn. Ông nội hừ một tiếng, không vui khi nghe thấy giọng nói Trịnh Thu Lan. Lâu Hành liền tạm biệt ông, qua đi mở cửa. Trịnh Thu Lan thấy hắn mặc chỉnh tề, vội hỏi:

"Con ăn sáng chứ? Mẹ nấu cháo, còn có trứng, chà bông."

Lâu Hành tự nhiên đáp ứng. Cháo là nấu cháo trắng, chà bông mua ở siêu thị, trứng là trứng luộc chưa chín hết, lòng đỏ trứng vẫn còn lỏng.

Trịnh Thu Lan vừa thấy, vội la lên:

"Sao lại chưa chín, mẹ đã luộc mười phút. Tiểu Hành, cái này để đó đi, để mẹ luộc lại."

Nàng bưng chén lên, Lâu Hành ngăn lại: "Không sao, có thể ăn."

"Mẹ...mẹ..."

Trịnh Thu Lan cúi đầu, tự trách: "Mẹ quá vô dụng, những việc nhỏ này cũng làm không được."

Lâu Hành ăn trứng gà, an ủi nói:

"Không phải ai cầm xẻng lên là có thể làm đầu bếp. Mẹ, mẹ học với bà Vương vài ngày, nhất định sẽ có tiến bộ."

"Ừm mẹ sẽ cố gắng." Trịnh Thu Lan miễn cưỡng lên tinh thần tới.

Lâu Hành ăn cơm sáng, nghe nàng hỏi buổi chiều muốn ăn cái gì, nghĩ nghĩ, nói:

"Mẹ học bà nội Vương món gì thì làm món đó đi."

Trịnh Thu Lan liên tục đồng ý: "Được, mẹ nhất định sẽ học tốt."

Lâu Hành ngoài miệng cổ vũ, trong lòng lại không thế nào yên tâm, vừa ra cửa sau cố ý vòng lại nhà bà Vương, nói chuyện mẹ hắn sẽ tới học nấu ăn.

"Bà nội Vương, làm phiền bà rồi. Nếu mẹ cháu làm không tốt, bà cứ gọi cho cháu."

Bà Vương liếc hắn một cái:

"Bà còn không biết mẹ cháu? So với cháu, nàng mới là đứa trẻ, ta có thể cố gắng. Cùng lắm người ở đây, cháu yên tâm đi. Nếu cháu cảm thấy ngại, bữa sau giúp ta phiên dịch nhiều hơn, bà với ba nó già rồi, học nửa năm cũng chẳng ra sao. Chào hỏi còn chẳng nghe được.

Lâu Hành cười nói: "Nếu là chuyện này, bà không cần chờ cháu. Mẹ cháu trước kia có đi du học nước ngoài, tuy rằng mấy năm nay không dùng nữa, nhưng nói chuyện bình thường không thành vấn đề. Bà cứ nói mẹ cháu, coi như đó là học phí."

"Aiya, mẹ cháu vậy mà còn đi du học nước ngoài, vậy thì tuyệt quá."

Bà Vương - người vẫn luôn không muốn gặp Trịnh Thu Lan phải rửa mắt mà nhìn rồi.

Lâu Hành tạm biệt bà Vương đến trường, cùng lúc đó Tân Triều Dương cũng từ nhà xuất phát, tới trường học trước hắn một bước. Thấy thời gian mới 6 giờ 40 phút, cách giờ tự học còn nhiều thời gian, Tân Triều Dương không nhịn được xuống đường đi bộ, đến bãi đỗ xe đạp xem. Làm cậu thất vọng chính là Lâu Hành chưa đến. Nhưng mà chỗ hắn đỗ xe hôm qua có một bạn nữ đứng đó. Tân Triều Dương đi đến, phát hiện nàng đem thẻ bài hôm qua vứt xuống đất, thay bằng một cái lớn hơn, sơn chữ màu đỏ cực lớn.

【 Lâu Hành, LOVE U!!! Ôm, hôn, MUAAA!!!】

Tân Triều Dương: "....."

Lúc này, một trận chuông phía sau vang lên. Tân Triều Dương chạy nhanh tránh qua một bên, người tới lái xe lại đây, một bên kêu lên:

"Đại tiểu thư, cậu lại làm gì ở đây?"

"Ồ..."

Cao Chí Kiên nhảy xuống xe, liếc mắt một cái nhìn đến tấm thẻ bài to bổ chảng, liền đọc to lên.

"Lâu Hành, LOVE U! Ôm, hôn, MUA! Mạc Tiểu Thu, 1/9/2020."

Hắn lớn tiếng đọc diễn cảm, diễn lại cảnh theo ý chữ, ngay sau đó ôm bụng cười cười to:

“Tục, quá tục! Cậu có thể sáng tạo một chút không? Còn LOVE U, y ~~~"

Cao Chí Kiên chà xát mu bàn tay, giả vờ thành bộ dạng ớn lạnh.

Mạc Tiểu Thu nâng nâng cằm: "Tôi thích vậy đó, cậu quản tôi sao?"

"Không dám không dám....."

Cao Chí Kiên cười hì hì còn muốn trêu chọc, bỗng nhiên nhìn tấm thẻ bị cô vứt dưới đất, nhìn thế nào cũng thấy quen mắt. Nhận ra đó là tấm thẻ ngày hôm qua Vương Sơ Tuyết để lại, Cao Chí Kiên nói tục một tiếng, nụ cười tắt hẳn:

"Đại tiểu thư, cậu làm vậy quá đáng rồi."

Mạc Tiểu Thu hừ một tiếng:

"Nó tự rơi trên mặt đất, đâu liên quan tới tôi."

Nói rồi dẫm một chân lên, nói một cách hung ác:

"Rác rưởi nằm dưới đất, tôi dẫm thì thế nào?"

"..... Rõ ràng là cậu ném xuống, hơn nữa, đó không phải rác rưởi." Tân Triều Dương nhịn không được, lên tiếng.

Hai người nghe vậy nhìn qua cậu. "Cậu là ai? Chuyện này liên quan gì đến cậu chứ?"

"Bạn học Tân, là cậu hả."

Cao Chí Kiên nói tiếp: "Hôm nay cậu mặc đồng phục, mình không nhận ra."

Nói rồi hắn một bên dừng xe, một bên nhìn Mạc Tiểu Thu nhướng mày nói:

"Đại tiểu thư, cậu không thể vì một lời nói thật của người khác liền la lối, cẩn thận hù dọa bạn nhỏ của chúng tôi."

Mạc Tiểu Thu nheo nheo mắt, đánh giá Tân Triều Dương:

"Cậu là người cùng Lâu Hành ăn cơm hôm qua, chính là học sinh mới đến?"Tân Triều Dương nhíu nhíu mày, nhắc nhở nàng: "Chân cậu."

"Cậu nói gì?"

Mạc Tiểu Thu biết rõ còn cố hỏi, vẫn còn dẫm lên tấm thẻ dưới chân. Tân Triều Dương thực sự không vui rồi, thấy thế càng là không thể nhịn được nữa, nghiêm khắc nói:

"Cậu đang dẫm lên tên tiên sinh và bạn học Lâu Hành! Mau nhấc chân lên!"

Đừng nói Mạc Tiểu Thu, Cao Chí Kiên cũng bị cậu dọa sợ.

"Sao vậy?"

Một chiếc xe đạp nhanh chóng sử tới. Dừng xe lại, hai chân Lâu Hành chấm đất, ngồi trên xe, nhìn Tân Triều Dương đang đỏ mặt tức giận. Cách một đoạn đường hắn đã nghe thấy giọng nói thiếu niên. Nói chuyện lớn tiếng như vậy, hắn không nghĩ đó là chuyện mà đứa nhỏ sẽ làm.

"Bạn cùng bàn, cậu tới rồi! Chào buổi sáng!"

Cơn giận của Tân Triều Dương lắng xuống, vui vẻ chào Lâu Hành.

"Sớm." Lâu Hành gật gật đầu nhìn cậu, tầm mắt lại rơi xuống trên người Cao Chí Kiên: "Có chuyện gì?"

Cao Chí Kiên xua tay:

"Đừng nhìn mình, không liên quan đến mình."

Không đợi cậu giải thích, Mạc Tiểu Thu đã chen vào, liên tục nói:

"Không có gì, không có gì, không có gì, chúng mình đang đùa thôi."