Chương 5: Cảm giác phản bội

Không biết có phải ảo giác không nhưng cô cảm giác khi nói hai chữ “quay về”, ngữ khí của anh đã có chút thay đổi. Cô bất giác quay đầu né tránh anh nhưng bản thân không tự chủ mà gật nhẹ đầu.

Khi Uý Hoài vừa rời đi, dì Lưu nói với cô rằng muốn đi siêu thị mua chút đồ và hỏi cô bữa tối muốn ăn gì.

Du Thược nhìn lại thân hình gầy yếu vì bệnh tật của mình một lượt, bất giác nhớ đến lời dặn dò của anh, cô liền bước đến bên cạnh dì Lưu và nói: “ Con muốn ăn Sukiyaki”.

Dì Lưu nhìn Du Thược có chút kinh ngạc, bà đã làm việc ở đây hai năm rồi nhưng chưa bao giờ thấy cô vui vẻ, hoạt bát như lúc này.

Du Thược gầy đi không ít, mái tóc dài ngang vai xõa xuống cổ, khuôn mặt nhỏ nhắn, tái nhợt, hóp vào thấy rõ. Dì Lưu là một người sống rất tình cảm, bà chứng kiến Du Thược kết hôn với ông chủ của mình, hơn nữa Du Thược cũng trạc tuổi con gái bà, giờ lại thấy Du Thược gầy gò sau vụ tai nạn xe nên bà có chút đau lòng.

“Được, Sukiyaki. Dì sẽ mua cho con thật nhiều thịt, chúng ta sẽ bồi bổ cho con thật tốt”.

Trên gương mặt đầy nếp nhăn của dì Lưu đã nở một nụ cười thật nhẹ nhõm. Dì Lưu cầm chìa khóa định đi ra ngoài, lúc đi đến cửa dường như nhớ ra điều gì đó liền quay lại nói: “À, tiểu Du à, có ai gửi đồ chuyển phát nhanh cho con, dì đã nhận hộ con và để ở trên bàn đấy”. Nói xong dì Lưu vội vàng đi ra ngoài. Bây giờ chỉ còn một mình Du Thược ở lại căn nhà. Thật tốt, cô có thể cẩn thận suy xét và sắp xếp lại suy nghĩ của mình một chút. Khi cô tỉnh dậy, ký ức cuối cùng trong đầu cô là đêm trước buổi biểu diễn của đoàn kịch, cô đã giành được vai diễn hạng A và đang luyện tập liên tục trong phòng khiêu vũ. Nhưng bây giờ, cô đã trở thành vợ của Uý Hoài. Bọn họ đã kết hôn được hai năm, nhưng bây giờ Uý Hoài lại muốn ly hôn với cô. Và trong căn phòng của cô không có bất kì dấu vết nào liên quan đến nghề nghiệp của cô: trang phục khiêu vũ và các giải thưởng đều biến mất. Một suy nghĩ nực cười đã hiện lên trong đầu cô: Hay là bốn năm sau cô đã từ bỏ con đường khiêu vũ?

Không thể nào, từ nhỏ đến lớn có hai thứ cô chưa bao giờ từ bỏ: một là khiêu vũ cổ điển, hai là thích Uý Hoài. Khi đó, bất chấp sự phản đối kịch liệt của mẹ, cô vẫn kiên quyết thi vào học viện múa. Cuối cùng, cô đã thi vào đoàn kịch và trở thành diễn viên múa hạng A, làm sao nói bỏ là có thể bỏ ngay được. Còn việc thích Uý Hoài, nói thật tờ thỏa thuận ly hôn cũng làm cô có chút thất vọng. Cảm giác bị phản bội cứ quanh quẩn trong lòng cô.