Chương 15

Ngay cả Hoắc Đồng Đồng cũng chú ý tác phong ăn uống hơn lúc bình thường, tuổi còn nhỏ nhưng đã bày ra dáng vẻ nghiêm túc chỉn chu.

Lần đầu tiên Giang Lục Đinh nghe bác Lưu nói Hoắc Dịch Đình là tổng giám đốc công ty Thù Vinh, trong lòng cô đã không giấu nổi sự kinh ngạc. Trong ấn tượng của cô, tổng giám đốc của một công ty sẽ thường xuyên ra ngoài xã giao, tuyệt đối không thể có thời gian ở nhà ăn cơm tối, nhiều khi còn phải bay sang nước nọ nước kia để công tác.

Nhưng Hoắc Dịch Đình đã làm mới quan niệm về người làm tổng giám đốc của cô. Hầu như mỗi tối anh đều ăn cơm tối ở nhà, hơn nữa cuối tuần còn rất ít khi ra ngoài, nếu ở nhà không có việc gì thì anh sẽ xách xô ra sông câu cá.

Trong suy nghĩ của Giang Lục Đinh, câu cá vẫn luôn là hoạt động giải trí của những người đàn ông đã đến tuổi nghỉ hưu. Nhưng anh Hoắc tuổi còn trẻ, tại sao anh không đi câu gái mà lại ở đây câu cá nhỉ? Giang Lục Đinh thật sự không hiểu.

Trong bữa cơm, bỗng nhiên Hoắc Dịch Đình cất tiếng nói: "Cô giáo Giang." Giọng nói vẫn lạnh lùng và uy nghiêm như thế, cảm giác anh như một ông sếp đang phân công nhiệm vụ cho cấp dưới.

"Anh Hoắc cứ nói." Giang Lục Đinh ngẩng đầu lên, may quá, lọ hoa hồng đặt ngay giữa bàn ăn đã che khuất nửa khuôn mặt của anh. Không phải tiếp xúc với ánh mắt nghiêm khắc đó cũng khiến cô có thể thả lỏng hơn rất nhiều, thoải mái đưa mắt nhìn xuống cằm của anh, nhân cơ hội này nuông chiều đôi mắt của mình một chút.

Hoắc Dịch Đình có một gương mặt cực kỳ anh tuấn, cùng với phần xương cằm tuyệt đẹp, ở giữa cằm có một rãnh xẻ nhàn nhạt vô cùng gợi cảm.

"Ngày mai bắt đầu dạy Đồng Đồng đọc Đệ Tử Quy."

Giang Lục Đinh thoải mái đồng ý, sau đó nhìn về phía Hoắc Đồng Đồng với ánh mắt đồng cảm.

"Ba ơi, con ăn xong rồi ạ."

Hoắc Đồng Đồng buông đũa xuống, chớp mắt nhìn Hoắc Dịch Đình.

Hoắc Dịch Đình ừ một tiếng đáp lại.

Ban đầu khi Giang Lục Đinh nghe chuyện của bác Lưu, cô còn tưởng Hoắc Dịch Đình là một người đàn ông ấm áp nhiệt tình, tốt bụng thân thiện, nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược, anh ít nói, lạnh lùng và cao ngạo, kể cả đứng trước con trai cũng không hề tỏ ra dịu dàng hòa nhã, còn đối với cô thì lại càng không phải nói... haha.

Ăn cơm tối xong, thế mà Hoắc Dịch Đình lại lái xe ra ngoài.

Hoắc Đồng Đồng và Giang Lục Đinh lập tức cảm thấy vô cùng thoải mái, hai người trao đổi ánh mắt mừng rỡ với nhau. Hoắc Dịch Đình vừa đi, Hoắc Đồng Đồng liền nhanh chóng bật tivi lên. Hoắc Dịch Đình ở nhà, ngay cả việc xem phim hoạt hình cũng không thuộc phạm vi cho phép.

Hoắc Đồng Đồng nhìn cậu bé trong phim hoạt hình có một chú chó chăn cừu mà nước miếng cũng sắp chảy thành dòng: "Cô Giang, con cũng muốn có một chú chó."

Bởi vì Giang Lục Đinh thường kể cho Đồng Đồng nghe những câu chuyện về thế giới động vật, đặc biệt là chó săn và chó dẫn đường nên cậu bé rất thích chó.

Giang Lục Đinh dễ mềm lòng, hơn nữa cô cũng rất yêu quý Đồng Đồng nên trong lúc hứng lên đã nói: "Vậy cô tặng Đồng Đồng một chú chó con nhé?"

Hoắc Đồng Đồng thở dài chán nản: "Không được đâu, ba con có bệnh sạch sẽ, ba nói chó sẽ rụng lông ra khắp nhà."

Giang Lục Đinh nghĩ cũng đúng, chắc chắn Hoắc Dịch Đình sẽ không đồng ý.