“Sica.” Anh ngồi xổm trước mặt cô, không dám to tiếng.
Mẹ nó, để anh biết là ai làm, anh sẽ vặn gãy cổ đối phương. Từ lúc biết cô đến nay, anh chưa từng thấy cô khóc như vậy.
Sica ngẩng đầu nhìn anh, nhưng thấy mặt anh ôn nhu thì nước mắt rơi càng nhiều, cả người khóc rống lên.
Yuri hoàn toàn bị dọa sợ, chạy nhanh đem cô ôm vào trong lòng, cố gắng trấn an. “Ngoan, đừng khóc. Nói cho anh biết là ai khi dễ em? Công việc mới không thuận lợi sao?”
Anh trong lòng nghiến răng nghiến lợi, tràn đầy xúc động thô bạo, nhưng đôi tay ôm cô rất nhẹ nhàng, giọng nói mềm mại, không muốn làm cô hoảng sợ.
“Ô……Yul……” Cô ôm lấy cổ anh khóc rất thương tâm.
Cô nghĩ ngồi dưới ánh đèn đường khóc đã đủ, không nghĩ tới về nhà nghe câu nói lạnh băng của anh lại òa khóc lần nữa.
“Hư, không có việc gì. Nói anh biết, là ai?” Anh đem cô ôm vào lòng, sau đó để cô ngồi trên đùi.
“Em đã nói…… Chính là anh…… Đều là anh, anh thực sự thật xấu nha……” Cô nghĩ đến khoảng thời gian áp lực này nhịn không được lại bật khóc.
Cô đơn như vậy, tịch mịch như vậy, vượt xa những gì cô có thể chịu đựng. Co cho rằng mình không tới gần anh, không yêu thương quá nhiều thì khi anh đưa ra lời chia tay có thể một mình mà sống. Nhưng bây giờ anh chưa chính thức vứt bỏ cô, cô đã thống khổ như vậy, đợi đến khi anh hoàn toàn không yêu cô nữa, cô sẽ như thế nào?
Nghĩ đến đây, cô có thể không khóc sao?
“Anh?” Anh kinh ngạc hỏi, hoàn toàn không ngờ kẻ đầu têu là chính mình. “Anh…… Làm gì?”
“Anh…… Rất nhiều a!” Cô nín khóc, khịt khịt mũi. “Em biết trước kia là em không đúng, làm anh thất vọng. Nhưng em đã cố gắng sửa chữa, mỗi khi em cảm thấy có chút thành công thì một câu của anh có thể mang em trở về đích ban đầu.”
“Đó là bởi vì anh không thể cân bằng.” Anh thở dài, quyết định nói rõ tâm tình. Mặt mũi mà nói tất nhiên quan trọng, nhưng lúc này để ý còn ích gì. “Em vội vàng vì công việc, thích công việc, nhiệt tình yêu thương công việc, sao với CEO là anh còn chuyên nghiệp gấp trăm lần. Anh luôn vì em mà điều chỉnh công việc. Còn em, chỉ cần một cuộc điện thoại, có thể bỏ xuống tất cả mà đi. Chẳng lẽ làm chồng, anh không thấy đau xót, không thấy thất bại sao?” Âm thanh của anh đầy cô đơn.
“Không phải như thế.” Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, nhịn không được lấy tay chạm vào khuôn mặt u sầu của anh. “Em không biết nhiều chuyện, kì thực muốn nói những chuyện này với anh từ lâu rồi, nhưng mỗi lần em muốn nói thì càng chọc anh tức giận…”
“Không sao, lúc này anh sẽ nghe em.” Yuri nhớ lại tình cảnh trước đây. Kì thực anh cũng không muốn tức giận bất thường như thế.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, ngượng ngùng đem mặt dán vào ngực anh, mới chậm rãi mở miệng. “Kì thực sau khi chúng ta kết hôn, em rất lo lắng.”
“Lo lắng cái gì?” Sau khi kết hôn? Lâu như vậy? Sao anh không phát hiện?
“Lo lắng một ngàu nào đó anh sẽ phát hiện, phát hiện…” Co mũi chua xót nói. “Phát hiện em căn bản không xứng với anh, giống như sau một giấc ngủ dài tỉnh dậy, bỗng nhiên phát hiện mình sai lầm bao nhiêu…”
“Cái gì?” Anh phi thường kinh ngạc thẳng thân mình. “Em vì sao có ý nghĩ này? Anh chưa bao giờ cảm thấy em không xứng với anh, ý nghĩ này từ đâu em có?”
“Em biết anh không nghĩ như vậy, nhưng em cảm thấy lúc ấy anh hồ đồ mới cưới em, một ngày nào đó sẽ hối hận. Anh xem, chúng ta kết hôn vội vàng như vậy, ngay cả cơ hội hối hận cũng không có liền trở thành vợ chồng.”
“Nhất thời hồ đồ? Không có cơ hội hối hận?” Yuri nghe xong nhất thời há hốc mồm, trong đầu cô nghĩ gì a? “Em nếu biết được anh đã phải tốn bao tâm tư mới mang em tiến vào được lễ đường thì sẽ không nói như vậy!” Anh lẩm bẩm, cảm thấy rất buồn cười, hóa ra là vậy, anh hoàn toàn không nghĩ tới.
“Mang em tiến vào lễ đường?” Đổi lại thành cô kinh ngạc.
Anh bất đắc dĩ thở dài. “Chẳng lẽ không đúng sao? Anh sợ đêm dài lắm mộng, sợ em dây dưa không chịu gả cho anh, sợ em cự tuyệt. Cho nên cố trong một lần làʍ t̠ìиɦ mà dụ hoặc em gật đầu gả cho anh, chỉ có giờ phút này em mới không có phòng bị, anh nói cái gì cũng đồng ý…”
Trả lời của anh làm cô đỏ mặt. “Nào có như vậy? Anh xem em như sắc nữ lang sao?”
Nhưng anh nói cũng không sai, mỗi lần anh chạm vào cô, cô sẽ nhanh chóng bị lửa đốt toàn thân, mất hết lí trí, trong đầu chỉ có anh.
“Không cần ngượng ngùng, anh rất vừa lòng về điều này, ít nhất cũng an ủi được tự tôn nam tính của anh.” Anh cười khổ.
“Tự tôn của anh có gì cần an ủi? Chẳng lẽ anh không biết mình rất tài giỏi sao? Không chỉ là công tác, không chỉ là ngoại hình, tính cách anh cũng không có gì đáng soi mói…Bất quá thời gian này anh thật quá đáng.” Cô bổ sung một câu, còn khiển trách nhìn anh.
“Ách, cái này nói sau, lúc nãy em còn chưa nói hết. Vì sao em cảm thấy một ngày nào đó anh sẽ ‘tỉnh lại’, phát hiện chúng ta không xứng đôi? Chẳng lẽ…”
“Em cũng biết sợ hãi của bản thân có chút buồn cười, thậm chí trốn tránh không nghĩ, nhưng tất cả xảy ra thật nhanh, cứ như giấc mộng. Ngày đó trong cửa hàng tiên lợi, vì một quả trứng luộc nước trà mà quen biết anh. Vài ngày sau em có một bạn trai đẹp mê người, chưa đến một tháng đã thành Kwon phu nhân, Đây không phải mộng thì là gì? Giấc mộng tốt đẹp như vậy, thật không chân thật, lúc nào cũng có thể thức tỉnh. Anh có biết nếu tỉnh lại sẽ có cảm giác thế nào không?”
“Chẳng lẽ đay là báo ứng cho việc anh quá vội vàng sao? Anh muốn đi đường tắt, nhanh chóng biến em thành của anh, lại làm em sợ hãi như vậy, tạo thành vấn đề trong hôn nhân của chúng ta.” Anh chậm rãi hồi tưởng quá trình quên biết rồi kết hôn của hai người.
“Ngay từ đầu, em rất cố gắng giải quyết nỗi sợ hãi này, nhưng em phát hiện em không làm được. Cho nên em muốn thành công, rút ngắn khoảng cách với anh, hi vọng mộng đẹp có thể thành sự thật…” Cô nghĩ đến lí do này mà trước kia điên cuồng làm việc, nay lại phát hiện bản thân thật ngây thơ.
“Trời ạ!” Nghe cô nói vậy, anh bỗng nhiên tỉnh ngộ. “Đây là lí do em liều mình làm việc sao? Đây là nguyên nhân hai phần ba thời gian em đều ở nước ngoài sao?”
Cô ngượng ngùng xem anh, sau đó gật gật đầu. “Em đương nhiên không thể giống anh thành CEO, nhưng ít nhất em có thể trở thành một người dẫn đoàn tài giỏi.”
“Vậy anh hỏi em, lúc em rời đi, không nhớ anh sao? Không luyến tiếc? Không thống khổ sao?” Anh thì thống khổ đòi mạng, nhưng lại buông tay để cô đi, không hạn chế tự do của cô.
Anh, kỳ thực cũng sợ cô hối hận khi gả cho mình?
Anh kì thực không hào phóng như vậy, nguyện ý để cô làm việc cũng chỉ vì sợ mất đi cô. Đến giờ phút này anh mới thừa nhận.
“Đương nhiên có a! Em ở nước ngoài lúc nào cũng muốn gọi cho anh, nhưng lại sợ em sẽ ỷ vào anh. Em cũng không nghĩ quấy rầy sinh hoạt của anh…”
“Quấy rầy? Sinh hoạt của anh?” Anh kinh ngạc bật cười. “Chúng ta là vợ chồng, em là vợ anh, một nửa kia của anh. Em có hiểu không? Chúng ta là một thể. Chẳng lẽ em sợ quấy rầy đến sinh hoạt của mình sao? Đây là lí do vì sao gần đây anh mất đi nhẫn nại, em không có đem mình trở thành một nửa của anh.”
“Em biết em sai rồi!” Cô trơ mặt ra ôm lấy anh. “Cho nên anh mới cố ý muốn em làʍ t̠ìиɦ nhân, đúng không?”
“Anh thừa nhận là muốn chọc tức em. Anh sớm đã muốn nói cho mọi người ở công ty biết em là vợ anh, nhưng bởi vì em chưa từng xuất hiện, cho nên không ai biết em. Nhưng khi em nói làʍ t̠ìиɦ nhân cũng tốt, anh cảm thấy cố gắng nửa năm là vô ích, đợi bao lâu nữa em cũng không tỉnh ngộ, sẽ không hiểu em không chỉ là bạn gái hay bạn giường mà là vợ của anh.”
“Anh nghĩ em thích bị người khác hiểu lầm là tình nhân của anh sao? Lúc ấy em bị đả kích rất lớn. Người ngoài cũng cho rằng chúng ta không xứng. Không au nghĩ em là bạn gái hay vợ anh, lại nghĩ là tình nhân. Anh có biết điều này khiến em rất sợ hãi…”