Jessica trên mặt thiếu chút xuất hiện ba đường hắc tuyến. Chẳng lẽ thuận miệng nói dối cũng phải chi tiết vậy a! Ai, cô thật sự chỉ muốn về nhà nha!
***
Rốt cuộc cũng đến ngày về nước.
Sica theo thường lệ ở trên máy bay không thể đi vào giấc ngủ, nhất là chuyến này có chút hưng phấn. Cuối cùng có thể nhìn thấy anh!
Nói đến thật buồn cười, lúc trước nhận lời dẫn đoàn là muốn trốn tránh Yuri khuôn mặt lạnh như băng kia. Không nghĩ đến khi xuất ngoại thì tâm lại ở Hàn. Mỗi ngày bận đến chết tối ngủ còn nhớ anh mà phát khóc!
Cô suy xét hồi lâu liền đưa ra một quyết định trọng yếu —
Cô muốn từ chức.
Như Fany đã nói, sau này công tác của cô sẽ gặp khó khăn, cô cũng sẽ không làm được gì. Hiện giờ cô chỉ muốn sống yên ổn.
Về sau, cô muốn dùng thời gian ở cạnh anh, vì anh nấu cơm, cùng anh tản bộ, cô cảm thấy thật hạnh phúc khoái nhạc.
Cho dù mấy tháng không có việc lầm, tiền cô cũng đủ dùng, nếu không thì Yuri sẽ nuôi cô đi? Không biết khi cô tuyên bố quyết định từ chức, có thể khiến anh hết giận cô hay không?
Máy bay đến Hàn, cô dẫn đoàn viên qua cửa rồi đi đến nơi nhận hành lí.
“Jessica, cô cũng ở Seoul phải không? Chúng tôi có một chiếc xe đến đón, muốn đi về cùng không? Đỡ phiền toái.” Đoàn viên nhiệt tình hỏi cô.
“Không cần, tôi có thể tự trở về, các ơn mọi người.”Sica cười tươi, tâm trạng của cô tốt vô cùng.
“Nga nha, có người đến đón sao!” Đoàn viên hay nói giỡn.
Sica chính là cười cười đỏ mặt, mọi người lại bắt đầu giễu cợt cô.
Cô cùng mọi người tạm biệt, mang hành lí hướng đến đại sảnh sân bay, đáy lòng không ngừng hi vọng có thể nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia.
Cô chưa từng muốn anh tới sân bay đón ô, nhưng hôm nay quả thực có chút chờ mong.
Nhưng ánh mắt hi vọng tìm qua lại trong đám người cũng không thấy được thân ảnh kia. Cô thậm chí lấy điện thoại ra xem có tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ gì không. Quay đầu lần nữa tìm tòi trong đám người, rốt cuộc trong lòng không khỏi thất vọng.
Anh không tới.
Yên lặng kéo hành lý, mua vé xe bus, cô ngồi trên hàng ghế đợi, cảm giác thật cô đơn.
Kì quái, trước khi biết anh cô mỗi lần dẫn đoàn trở về đều tự mình đáp xe bus về nhà, cho tới bây giờ cũng không thấy cô đơn như vậy, đều là do anh làm cô hư. Cô lúc trước cũng không phát hiện, xuống sân bay có thể thấy mặt anh là một việc vô cùng hạnh phúc.
Cô sợ đến đón máy bay sẽ làm chậm trễ công việc của anh, quấy rầy anh, mỗi lần trở về cô đều không muốn anh đến đón. Nhưng anh lúc nào cũng không nghe lời mà luôn chạy đến đón cô.
“Tiểu thư, xe đến Seoul đây, mau lên xe nha?” Nhân viên phụ xe hô to với cô, đánh gãy mọi suy nghĩ.
“Hảo hảo hảo, cám ơn anh.” Cô nhanh chóng kéo vali đến xe bus ở phía trước, sau khi thấy nhân viên phụ xe cất hành lí của cô ở vị trí an toàn thì mới lên xe.
Cô ngồi trên xe mà nhớ lại chuyến trở về Hàn lần trước, dưới tình thế cấp bách đã nói anh là mãnh nam, đổi lấy sự chế giễu của mọi người. Cô nở nụ cười làm cho gương mặt sáng bừng lên.
Cô vẫn nhớ rõ nụ hôn nhiệt liệt của anh khi hai người ở trên xe. Đem trán tựa vào kính thủy tinh lạnh như băng, Jessica bắt đầu sợ hãi, có phải hay không anh đã thất vọng về cô?
Cảm giác cô đơn này vẫn tiếp tục đến khi cô về tới nhà. Trở về, căn nhà không có người, cô tắm sơ qua, thu dọn hành lí , cô đơn nằm trên giường đợi anh về.
“Yul, anh rốt cuộc mấy giờ mới về nhà?” Xem đồng hồ chạy thật chậm, cô chuyển động cơ thể qua phần giường của anh, cắn lấy gối đầu của anh mà xả hận.
Jessica kiên nhẫn chờ, nhưng thời gian cứ trôi qua anh cũng chưa trở về, mà sự mệt mỏi dần dần chinh phục cô.
Trong giây phút cuối cùng trước khi đi vào giấc ngủ, khóe mắt cô co chút ướŧ áŧ trong suốt.
Cô cuối cùng biết sự dày vò tra tấn khi phải chờ đợi một người.
Chính là, lúc này có phải hay không đã quá muộn?
Cô vẫn có thể tìm về được người đàn ông luôn sủng ái cô ngày xưa sao?
***
Khi Yuri về đến nhà liền thấy Jessica ngủ say trên giường.
Buông đồ trong tay ra, anh vào phòng tắm rửa mặt chải đầu, mãi cho đến khi trong người sạch sẽ hơn một tí mới choàng áo tắm mà đi ra, vị trí của cô trên giường không một chút thay đổi.
Đứng yên lặng ở mép giường, anh cúi đầu nhìn cô. Tóc cô rơi tán loạn, miệng hơi hơi mở, khóe miệng vẫn còn ngậm gối đầu của anh, chỉ sợ cái gối đó đã dính đầy nước miếng của cô.
Anh theo phản xả lấy tay đẩy tóc cô ra, vô tình lại chạm vào mặt cô, lập tức rụt tay lại. Anh biết lần này anh không thể mềm lòng.
Trước khi cô xuất ngoại, anh cùng cô chịu đựng không khí căng thẳng giữa hai người, khống chế bản thân không thể bị đánh bại ánh mắt của cô. Nhưng vẫn là anh đầu hàng trước, kết quả thì sao? Cô vẫn một mực khăng khăng mà ra đi.
Anh vốn nghĩ rằng đã giáo huấn được cô một trận, hẳn là cô sẽ thay đổi một chút. Đúng, cô có một ít thay đổi, nói anh không vui là giả, nhưng không nghĩ tới không được bao lâu cô lại lấy công tác ra bỏ rơi anh, trực tiếp đi nước ngoài.
Anh cho tới bây giờ vẫn chưa oán hận điều gì.
Cho nên anh quyết định, lần này không thể mềm lòng, nhất định phải buộc cô thức tỉnh triệt để.
Có trời mới biết hôm nay anh đã dùng hết bao nhiêu ý chí mới có thể không đẩy cửa công ty mà chạy tới sân bay đón cô. Hơn nữa tan tầm còn ép bản thân ở lại công ty tăng ca. Cô có thất vọng hay không?
Nhìn khuôn mặt tiều tụy của cô, thân hình gầy thành thế này, đáy lòng anh lại đau xót, muốn ôm cô vào lòng, thật tốt mà che chở yêu thương cô, nhưng nếu làm vậy cô vĩnh viễn sẽ không học được cách làm vợ chân chính là thế nào.
Lúc trước bởi vì sợ có gì bất trắc, anh dụ dỗ lừa gạt cô đi kết hôn. Nhưng sau khi kết hôn, không nghĩ đến cô sẽ dùng thái độ này mà chung sống với anh.
“Sica…… Em thật vô tâm.” Anh nhẹ nhàng thở dài, nhưng trong lời nói lại mang theo ý tứ sủng ái.
Tốt lắm, đây mới là vấn đề. Cho dù anh kiên định ý chí không chạm vào cô, nhưng cô lại nằm ở chỗ của anh, anh phải làm sao bây giờ?
“Sica, xoay qua một chút.” Anh nhẹ giọng nói. Trên thực tế là anh cố ý đè âm thanh thật thấp, thấy cô mệt mỏi như vậy, anh không nỡ đánh thức cô.
Cô ở trên máy bay nhất định là không ngủ, trở về Hàn còn phải đi xe bus, có phải hay không ở trên xe cô cũng không ngủ được?
Anh nhất thời có chút hối hận đã không đi đón cô.
Khom người ôm lấy cô, động tác của anh hết sức cẩn thận, không hi vọng mình đánh thức cô. Nhưng hơi thở nam tính quen thuộc của anh vẫn làm cô tỉnh lại.
“Yul……” Cô kêu lên, ‘Anh đã về nhà…” Nói xong lấy tay ôm cổ anh, đưa gương mặt tới ngực anh mà cọ cọ, còn đem cả áo tắm mở ra, trực tiếp cọ xát da thịt anh mới thỏa mãn.
Động tác hồn nhiên này của cô lại làm anh bốc lên nhiệt tình.
Anh gầm nhẹ một tiếng cuối đầu cướp lấy đôi môi khẽ nhếch kia, thô lỗ phát tiết sự bất đắc dĩ của bản thân. Không nghĩ tới, cô một chút cũng không oán giận anh thô lỗ mà ngược lại ôm chặt cổ anh, sau đó kịch liệt hôn trả.
“Đáng giận!” Cô lại phá hủy kế hoạch của anh, làm ý chí anh bay tán loạn, cô gái này thật đáng giận.
Nhưng Jessica không nghe thấy sự nguyền rủa cùng oán giận của anh, đắm chìm trong cảm giác vui sướиɠ. Lúc anh gắt gao ôm cô, lấy đôi môi quen thuộc công thành chiếm đất, cô âm thầm thở ra, cảm thấy hạnh phúc muốn khóc.
“Yuri…… Em rất nhớ anh, rất nhớ anh nha!” Cô mãnh liệt ôm lấy thân thể anh, răng nanh tại trước ngực anh cắn vài cái.
Yuri hoàn toàn bị những lời này đánh bại.