“Em muốn dẫn đoàn?” Sắc mặt của anh thay đổi, ý cười trong mắt biến mất.
Sica bỗng nhiên cảm thấy da đầu run lên. “Việc này có chút phức tạp, công ty du lịch có chút khó khăn…Nếu em không giúp có khả năng sẽ ảnh hưởng công việc sau này…”
Cô hiểu được, do lần trước không mang lễ vật đến công ty đã làm cho ông chủ mất hứng, hiện tại nếu cô không giúp lần này, chỉ sợ sau này cô sẽ rất khó có đoàn để dẫn đi.
Đối với cô mà nói quyết định này thật khó khăn. Hiện tại cô rất muốn nói tình hình công việc cho anh biết, nhưng cảm giác được hơi lạnh từ anh, cô căn bản không thể lấy đề tài ra mà nói. Thời gian của anh có hạn, nhưng cô trong hai ba câu lại không thể giải thích rõ ràng.
“Em khi nào lại hỏi anh về công việc? Anh có khi nào hạn chế em chưa?” Anh nhàn nhạt nói, “Chuyện này em tự quyết định đi.”
“Nhưng là……” Sica thấy anh đứng dậy thì bắt đầu hoảng. “Nhưng ngày mai em phải đi rôi.”
Thân mình anh cứng đờ. “Em muốn đi thì đi đi.” Nói xong liền đi thẳng đến quầy thanh toán rồi trực tiếp quay về công ty.
Sica đuổi theo, luôn đi cách anh một đoạn ở phía sau nhưng anh không quay đầu một lần. Mãi đến cửa công ty cô mới dừng chân lại.
“Yul, em…… em về nhà trước nha?” Cô do dự kêu.
Kết quả anh chỉ dừng một giây liền tiếp tục đi về phía trước.
Sica cắn môi, nhìn bóng lưng của anh, đầu đau mãnh liệt.
Trời ạ, ai tới nói cho cô biết phải làm gì bây giờ?
Tiếng hét trong còn chưa kết thúc thì điện thoại trong túi lại vang lên. Cô lập tức lấy ra xem.
“Uy!” Cô đối với đối phương hét lên một tiếng, bởi vì gọi đến là công ty du lịch, cũng chính là đầu sỏ khiến cô nổi điên.
Quả nhiên cô thành công dọa chết đối phương, ngừng vài giây, bên kia mới chậm rãi mở miệng, “Jessica…… Jung tiểu thư.”
Sica nhu nhu thái dương, nhất thời cảm thấy bản thân đang giận chó đánh mèo nên có chút ngượng ngùng, lúc này mới thả lỏng âm thanh. “Hi vọng cô gọi tới là nói với tôi đã tìm được người dẫn đoàn.”
“Không phải, tôi là muốn nói Heechul… Hiện nay rất kém, không thể xuống giường được, cho nên nếu cô không đồng ý thì công ty thật sự phải đền tiền vì phá vỡ hợp đồng.” Nhân viên công ty nói nghe thực nản lòng.
Sica bất đắc dĩ thở dài, biết bản thân đã bị đánh bại.
Việc này cùng với xuống địa ngục có gì khác nhau?
Trời ạ, cô đã trêu chọc ai a?
Vì công ty du lịch đau khổ cầu xin cùng oanh tạc điện thoại, cuối cùng Sica cũng tiếp nhận đoàn này. Cô liền đến công ty lấy tư liệu, cùng hành trình chi tiết.
Về nhà, Yuri nhìn thấy tài liệu trên tay cô, liếc mắt một cái cũng không mở miệng nói chuyện.
Hôm cô đi, tuy rằng chuyến bay rất trễ nhưng Sica bởi vì muốn đến sân bay sớm một chút nên không thể đợi Yuri tan tầm, cô liền đi trước. Cô để lại một tin nhắn nói mình phải đi, vài ngày sau sẽ trở về, ghi cả số chuyến bay cùng tư liệu khách sạn mà cô dừng chân cho anh. Cô biết lúc này anh rất giận, cho nên cô để lại một chút thông tin chuyến đi của cô, hi vọng sau khi trở về có thể cùng anh hảo hảo nói chuyện.
Mang theo áp lực cùng sự cô đơn, Sica bước vào làm việc với tâm trạng thật không thoải mái. Người chưa bay khỏi Hàn Quốc, cô đã bắt đầu nhớ anh, lúc này cô thật muốn làm tiểu nhân ti bỉ vô sỉ mà quay đầu bỏ chạy. Nhưng sự tập hợp của đoàn viên lại đánh mất suy nghĩ của cô, đem công tác bận rộn bao phủ cô.
Mãi đến hiện tại, khi hành trình đã được một nửa, cô đang ngồi tại Brussels (Bỉ) uống cà phê, đoàn viên đều đi mua sắm, cô chỉ có hai giờ nghỉ ngơi ngắn ngủi, trong đầu lúc này đều là hình ảnh của anh.
Ra đi mấy ngày nau, cô quả thực bị dày vò. Bởi vì Heechul hứa hẹn lung tung với người ta nên hành trình sắp xếp rất kín, khiến cả đoàn ngày nào cũng xuất phát lúc 6 giờ sáng và hơn mười giờ tối mới trở về khách sạn. Đến khi cô nhận được phòng thì cũng là 12 giờ. Mỗi ngày giấc ngủ của cô đều không đủ, vì giờ giấc không giống nhau nên cô ngay một cuộc điện thoại cũng không thể gọi. Bởi vì lúc này, chỉ sợ anh vẫn chưa rời giường.
Thời gian này thật không thoải mái, lúc cô đi không khí giữa hai người vẫn cứng ngắc, vài ngày nay cô thường nhớ đến anh, phát hiện mình thật là cô gái không lương tâm. Hồi tưởng lại, sự sợ hãi và bất an của cô biến mất không ít, có lẽ anh thật sự yêu cô, có lẽ anh không như cô lo lắng rằng một ngày nào đó tỉnh lại sẽ cùng cô chia tay.
Suy nghĩ mãnh liệt bao phủ cô, ngồi ở đầu đường, gió thổi có chút lạnh, cà phê trong tay thật ấm, cô chỉ hi vọng có thể bay trở về bên cạnh anh.
Anh luôn dung túng cô tự do bay nhảy, mệt mỏi trở về anh lại dịu dàng che chở chiếu cố cô, dùng nhiệt tình cuồn cuộn không ngừng mà bao lấy cô. Sau đó, cô lại đầy đủ năng lượng, lại một lần nữa bay đi.
Nhưng cô thật ích kỉ đi !
Chưa bao giờ nghĩ, lúc cô bay nhảy bên ngoài, anh cũng cần có người quan tâm, cần người chiếu cố.
Cô đối với tình cảm cùng hôn nhân không xác định và bất an, khiến cô mù quáng. Mà sự dung túng của anh lại làm cô trở nên vô tâm không chú ý đến điều gì.
“Trời ạ, thật muốn mau về Hàn nha!” Cô cau mày, hốc mắt nhịn không được mà đỏ.
Nhìn xuống đồng hồ, cô ước chừng là mười giờ đêm tại Hàn. Sica nhanh chóng cầm điện thoại trực tiếp gọi cho anh.
Chuông vang lên vài lần anh mới tiếp điện thoại, ngắn ngủi vài giây mà cô đã không thể hô hấp. Ngẫm lại thật buông cười, so với khi yêu nhau còn khẩn trương hơn.
“Uy.”
Âm thanh quen thuộc của anh vang lên, tuy chỉ một chữ ngắn ngủn liền làm hốc mắt cô nhanh chóng phiếm hồng, chỉ thiếu chút là khóc ra.
Cô hít sâu vài hơi mới có thể nói chuyện, “Yul.....Là em!” Âm thanh cô tinh tế ôn nhu, mang theo chút làm nũng.
Anh trầm mặc vài giây. “Có việc gì sao?”
Không biết vì sao, cô nghe thấy tiếng anh thở dài. Nhưng bị hỏi như vậy, cô thiếu chút không đáp nên lời. Lúc anh nhàn nhạt hỏi lại cô “Có việc gì sao”, cô thật sự không nói nên lời “Em rất nhớ anh” trong lòng.
“Cái kia…… Em ở Brussels, anh muốn ăn socola nào không? Socola ở Bỉ nổi tiếng thế giới, anh muốn mua một hộp không?” Cô đưa mắt nhìn quanh, có không dưới mười quán bán socola gần đây, dưới tình thế cấp bách liền hỏi lung tung.
Cô cũng biết anh không thích đồ ngọt, bây giờ lại hỏi anh muốn mua socola không.
Ngay lúc cô cảm thấy anh đang định ngắt máy thì Yul chậm rãi mở miệng.
“Vậy mua giúp anh một hộp socola đen Godiva.” Anh thấp giọng nói.
Đó là loại socola cô thích…Thoáng chốc nước mắt không báo trước mà lăn xuống.
“Hảo…… Em vài ngày nữa sẽ trở về, anh nhớ ăn cơm cẩn thận, không nên làm việc quá sức nha!” Cô âm thanh buồn bã nói chuyện.
“Anh biết.” Yuri trả lời.
“Anh gác điện thoại đây, gặp lại sau.” Cô nghe được âm thanh của anh khàn khàn nói gặp lại sau, sau đó cô mới ngắt điện thoại ghé vào trên mặt bàn khóc.
Nha, cô muốn về nhà! Ô ô……
Ai ngờ đến ngay cả khóc cũng không thể chuyên tâm, hành vi quái dị của cô khiến phục vụ chạy đến hỏi thăm, tiếp theo đoàn viên của cô cũng ào ào chạy đến.
“Jessica, phát sinh chuyện gì? Có phải có người nào bắt nạt cô không?” Đoàn viên nhiệt tâm hỏi, một mặt chuẩn bị đánh nhau.
Sica lung tung lau đi nước mắt, đem đoàn viên kéo qua, sau đó dùng tiếng Anh nói cho phục vụ chính mình không có việc gì, cám ơn quan tâm của hắn.
“Tôi không sao, anh không cần khẩn trương.” Cô lại lau mặt.
“Không có chuyện gì sao khóc?” Chắc chắn có việc rồi!”
Sica nhanh chóng lộ ra khuôn mặt tươi cười. “Vừa nghe bạn tôi thông báo sủng vật của cô ấy bị ốm, tôi khổ sở thay cô ấy thôi, nhất thời kích động mới khóc, anh không cần lo lắng, mau đi dạo phố đi.”
“Sủng vật nha, là mèo hay chó a?”