Chương 3: Chiến đấu kịch liệt [ 2 ]
Đao Ba Kiểm gật gật đầu, vội vàng cầm súng máy rút lui.
Lâm Đăng cũng nhanh chóng bò xuống mái hiên, chờ khi hắn đứng trên mặt đất thì đám người Đao Ba Kiểm đã chờ ở dưới được một lát.
” Đi mau.” Đao Ba Kiểm không nhiều lời, dẫn đầu chạy ngược lại phương hướng tang thi, Lâm Đăng xách mã tấu theo sát phía đằng sau.
Mấy người bọn họ liên tục chạy mấy giờ không dừng bước, mãi đến khi chạy đến một ngọn núi nhỏ mới dám ngừng lại thở lấy hơi vài hớp.
” Chúng ta không thể cứ đi theo hướng này được, tang thi di chuyển từ hướng nam lại đây hẳn là sẽ bắc tiến, vậy chúng ta chạy hướng đông đi. Như thế thì khả năng bị tang thi triều đuổi theo sẽ giảm đi rất nhiều, ai biết phía sau mấy con tang thi sơ cấp kia có vài con cấp cao nào không.” Lâm Đăng lau mồ hôi trên mặt, kéo cổ họng nói.
” Phải, thuận tiện xem nơi nào có nguồn nước.” Đao Ba Kiểm liếʍ liếʍ da trên môi, ” Nhà máy hẳn có bể chứa nước sạch, nhưng bây giờ chúng ta không thể qua đó được.”
” Đúng thế, ai biết được nguồn nước có bị nhiễm virus tang thi hay không.” Gã mắt chuột âm dương quái khí nói.
Lâm Đăng nhìn hắn một cái, lạnh nhạt xuy cười một tiếng, ” Nhớ là bác sĩ Lý ở căn cứ có nói là, hiện tại những người còn sống trên địa cầu này đều mang theo virus S, chẳng qua là virus này vẫn đang ngủ đông trong cơ thể chúng ta, đồng thời lại bị một ít hạt sinh mệnh khống chế. Cho nên một khi hạt sinh mệnh này bị mất đi, virus S sẽ lập tức bùng nổ, tất cả chúng ta đều sẽ bị biến thành tang thi. Bây giờ mà còn suy nghĩ nước có bị ô nhiễm sao, đùa, bản thân nhân loại chính là một mầm móng ô nhiễm rồi.”
Ánh mắt gã mắt chuột đánh một vòng nhưng không có thẳng mặt phản bác Lâm Đăng, nói: ” Thật hay giả, tao không tin! Nếu không mày làm mẫu cho chúng tao xem thử đi?”
” Không cần, tao đem mày làm mẫu là được.” Lâm Đăng cười giơ lên mã tấu trong tay, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm gã mắt chuột, hắn nghiến chặt răng nói: ” Đao của tao xài rất tốt, khẳng định là chỉ cần một đao chém rớt cổ.”
Gã mắt chuột đoạt lấy súng trường trên tay râu quai nón, chỉa vào Lâm Đăng gào lên: ” Đến coi, ông đây ngứa mắt mày lâu lắm rồi, xem thử đao của mày nhanh hay súng của tao nhanh!”
Đao Ba Kiểm đứng ở một bên kịp thời ra tay cản lại Lâm Đăng, tiếp đó quay đầu lại nhìn thẳng vào gã mắt chuột không nói gì, khiến cho gã mắt chuột trừng lớn hai mắt một lúc mới hậm hực buông súng xuống.
Râu quai nón xem xét đúng thời cơ cướp lại súng của mình, ở mạt thế, súng quý như mạng vậy.
” Hiện tại không phải là lúc chúng ta xảy ra nội chiến, Lâm Đăng cuồng ngạo, mà cũng có tư cách để cuồng ngạo.” Đao Ba Kiểm trừng gã mắt chuột, ” Mày sao, mày có tư cách gì cuồng với nó, nhớ kỹ, mấy trái lựu đạn mày dựa vào là do Lâm Đăng cho!”
Gã mắt chuột lập tức câm mồm, chỉ là ánh mắt ngẫu nhiên nhìn về phía Lâm Đăng còn mang theo âm ngoan với không cam tâm.
Chuẩn xác, bình thường Lâm Đăng không ít lần trào phúng gã, thường xuyên nói gã là sâu mọt sống bám bọn họ.
Tại mạt thế, có thể sống đến bây giờ đều là những kẻ có năng lực. Không có năng lực đã chết từ lâu ____ đây chính là quy tắc mạt thế, tuy rằng tàn khốc nhưng lại rất thực tế.
Mà gã mắt chuột chỉ bằng vào lúc trước không tình nguyện tiện đường cho Đao Ba Kiểm leo lên xe, để hắn thiếu một cái ân tình nhờ đó vẫn được bảo hộ đến lúc này, nói là tổ đội, cũng chỉ là Đao Ba Kiểm với râu quai nón, còn có thêm Lâm Đăng sau này gia nhập đang biến tướng thành bảo hộ gã mà thôi.
Kỳ thật Lâm Đăng nhằm vào gã cũng không phải là vô duyên vô cớ, mà hắn trong một lần hợp tác với gã mắt chuột bị một đàn tang thi đuổi sát, gã mắt chuột bắn lén hắn một phát trúng ngay vùng eo, đầu đạn xuyên thủng ruột. Hắn nếu khi đó không dựa vào ý chí quân nhân nhiều năm dưỡng thành, cắn chặt răng liều mạng chạy, không thì đã sớm thành đồ ăn trong bụng đám tang thi đuổi theo. Dấu vết bị thương bây giờ vẫn còn ở đó, từng giây từng phút nhắc nhở hắn không thể ngu dốt hoàn toàn tin tưởng đồng đội
Lúc ấy nếu không phải hắn đang bắn mấy con tang thi kia, lộ ra phía sau lưng cho gã mắt chuột thì cũng không trúng ám toán của gã.
Gã mắt chuột rất ích kỷ, loại người chỉ biết lo cho mạng sống của mình, làm không ít chuyện hại đồng đội, chỉ vì Đao Ba Kiểm nên hắn vẫn ẩn nhẫn.
Ngay lúc đám người đang ở trong này giằng co, đột nhiên từ xa vang đến tiếng hô rung trời của đàn tang thi.
Lâm Đăng cầm lấy kính viễn vọng nhìn thấy một đàn lớn tang thi chạy về phía bên này, còn có một con tang thi cấp ba nhảy nhót ở phía trước, xem hình thể có lẽ khi còn sống là một đứa bé.
” Lỗ mũi tang thi cấp ba linh vậy sao?” Lâm Đăng cúi đầu thầm chửi một câu, không dám chậm trễ, đoạt lấy súng của râu quai nón ném lại cho gã thanh mã tấu của mình.
” Chuyện gì?” Đao Ba Kiểm khẩn trương hỏi.
” Có một con tang thi trẻ con cấp ba đang dẫn đầu quân đoàn tang thi lại đây.” Lâm Đăng nhìn sắc mặt bọn họ nháy mắt hoảng sợ, bổ sung thêm câu trấn an: ” Còn lại đều là tang thi sơ cấp không có uy hϊếp gì quá lớn, chỉ phải cẩn thận một chút, đừng để chúng nó bao vây à được.”
Đao Ba Kiểm nhẹ nhàng thở ra, mắt hắn nhìn vào súng trên tay Lâm Đăng, ” Cậu cẩn thận.”
” Chỗ này còn có một băng đạn, súng hết đạn.” Râu quai nón nhanh chóng đem băng đạn còn sót lại đưa ra, khi Lâm Đăng vươn tay đón lấy thì gã lại khẩn trương bắt lấy tay hắn, ” Con tang thi cấp ba này, cậu nhất định phải cố hết sức đấy!”
Tang thi cấp ba tốc độ quá nhanh, một khi bị nó nhìn trúng thì căn bản đừng hòng trốn được.
Lâm Đăng co rút khoé miệng, đập rớt bàn tay thô ráp nắm tay phải của mình, ” Kỹ thuật bắn súng của tao mày còn không tin được?”
Râu quai nón nuốt nuốt nước miếng, cặp mắt mở to trừng lớn thúc giục hắn, ” Vậy cậu nhanh chóng tìm chỗ ẩn nấp cho thật tốt đi.”
Lâm Đăng gật gật đầu, vọt nhanh chạy tới khu vực cao hơn.
Tại một hang động nằm ở lưng chừng núi, hắn tìm được một cái hố lạc dại nhảy vào. Bên trong hố lạc dại có hương vị lạc dại trộn lẫn với bùn đất có thể che dấu được mùi trên người hắn. Trước giờ bị đàn tang thi đuổi cắn hắn đều làm như vậy, cặp mắt tang thi nhìn không tới được nên chỉ có thể dựa vào khứu giác linh mẫn với thính giác, hắn đem mùi của mình che dấu, tang khi không thể phán đoán được vị trí của hắn. Mà làm một tay súng bắn tỉa, chuyện nằm trong một cái hố cả ngày không động đậy đối với hắn chẳng phải khó khăn gì.
Đây là một trong những đặc chất của quân nhân, cũng là yếu tố quan trọng giúp hắn thành công sống qua mười năm mạt thế. Tương lai… Lâm Đăng không dám nghĩ đến tương lai, hắn thấy mình không có tương lai, mỗi một lần đào vong cũng là vì cuộc sống ngày hôm nay.
Trong mạt thế, ngươi muốn ảo tưởng tương lai chắc chắn sẽ bị người khác cười nhạo. Tất cả nhân loại giãy dụa trong mạt thế, chẳng qua đều vì muốn được sống lâu hơn một chút mà thôi.
Lâm Đăng cầm mấy dây lạc dại phủ lên trên người mình, thông qua khe hở lạc dại quan sát tình hình bên ngoài. Trên tay hắn không có súng ngắm, chỉ có súng trường, nói cách khác là hắn phải đợi cho con tang thi cấp ba chạy đến trước mặt hắn mới bắn được. Loại cự ly ngắn ngắm bắn chết đối với tính mạng Lâm Đăng có uy hϊếp rất lớn, huống chi mục tiêu tốc độ cực nhanh, khả năng nhảy cao không thể khinh thường của tang thi cấp ba.
Ở cái cự ly ngắn này, nếu một súng không trúng, Lâm Đăng chắc chắn chết không nghi ngờ!
hay