Chương 7: Tiến hành

“Nếu mọi người đã không còn ý kiến gì thì bây giờ tôi sẽ giao nhiệm vụ cho từng người.”

“Rõ!” Cả bọn lập tức nghiêm túc hẳn lên.

“Chu Tường.”

“Có!”

“Cậu phụ trách thu thập các loại máy móc, đặc biệt là các máy phát điện. Có thể khi đó nguồn điện sẽ bị cắt đi.”

“Đã rõ!”

“Tôn Dũng.”

“Có!”

“Lập tức liên hệ với các thế lực khác thu mua càng nhiều vũ khí nóng càng tốt. Ngoài ra, cậu hãy đem vài chiếc xe đi cải tạo lại một chút.”

“Tôi lập tức chuẩn bị.”

“Tạ Tử Kỳ.”

“Có mặt!”

“Tìm một địa phận có thế thủ tốt chút, càng rộng càng tốt. Lấy nơi nó làm nơi trú ẩn tạm thời, còn nữa tăng cường các biện pháp phòng thủ ở nơi đó.”

“Đã hiểu.”

“Trần Hồng Ngữ, Tô Tuệ Lâm!”

“Có!”

“Hai cô phụ trách thua thập các loại nhu yếu phẩm hàng ngày cùng với quần áo.”

“Được.”

“Trương Nhất Sơn.”

“Có!”

“Cậu phụ trách thu mua các dụng cụ y tế cùng với dược liệu.”

“Được.”

“Triệu Hoán.”

“Thưa tiên sinh.”

“Cậu lập tức đem cổ phần công ty từ từ bán ra. Chia số tiền đó ra làm hai một nửa đổi thành vàng, một nửa dùng để mua các loại lương thực thực phẩm.”

“Đã hiểu.”

“Nên nhớ làm việc tránh cho người khác chú ý, còn nữa số lượng càng nhiều càng tốt. Đã hiểu hết chưa?”

“Đã hiểu.”

Hạ Gia Dương từ lúc đó đến giờ vẫn còn ngồi trong lòng baba mình, nghe Dịch Lạc Thần giao công việc cho từng cấp dưới một nhưng lại không có nhắc đến tên cậu, có chút bất mãn mà ngước mắt lên nhìn Dịch Lạc Thần. Cậu cũng muốn giúp một tay nha, cậu còn lâu mới vô dụng như lời baba nói chỉ biết ăn với ngủ. Cậu là quý trọng thức ăn, quý trọng thức ăn, là quý trọng đó có được không. Điều quan trọng phải được lặp lại ba lần!!

Dịch Lạc Thần làm sao lại không nhìn ra ánh mắt kháng nghị đó của cậu chứ, có chút buồn cười trước biểu hiện của nhóc con, không nhịn được mà đưa tay bẹo má cậu.

“Ưm…”

“Con a, nhiệm vụ của con rất quan trọng đó!”

Nghe vậy ánh mắt cậu không khỏi sáng rực lên. Thì ra baba không có bỏ quên mình còn giao cho mình nhiệm vụ quan trọng nữa.

“Ừm Ừm..”

“Nhiệm vụ của con….”

Hạ Gia Dương hết sức mong ngóng vào nhiệm vụ mình được giao. “Nhiệm vụ của con?..”

“Nhiệm vụ của con là tiếp tục làm những việc một tuần qua con đã làm là được.”

Hồi tưởng lại một tuần qua mình đã làm gì, cậu cảm thấy mình cũng đủ phế mà, ngoài ăn ngủ, lên mạng mua sắm chút đồ đọc vài quyển tiểu thuyết ngoài ra chẳng làm được gì cả. Hạ Gia Dương tâm trạng bất giác tuột dốc không phanh, xem ra cậu chẳng giúp gì được cho baba cậu cả.

Hạ Gia Dương có chút tự trách, cậu đã bảo rằng đời này cậu sống chỉ là muốn ở cạnh baba mình không gây phiền phức cho hắn, bảo vệ hắn nữa. Nhưng xem ra cái trách nhiệm này cậu gánh không nổi rồi.

Dịch Lạc Thần nhìn thấy rõ cảm xúc cậu đang xuống dốc không phanh, hắn không rõ nguyên nhân vì sao lại như vậy chỉ có thể nhẹ nhàng nhu nhu tóc tóc.

Cảm nhận được Dịch Lạc Thần đây là muốn an ủi mình, cảm giác tự trách trong cậu lại càng dâng cao. Đưa tay quàng qua cổ ba cậu, thủ thỉ bên tai hắn: “Xin lỗi baba, con lại trở thành gánh nặng cho baba rồi.”

Dịch Lạc Thần không hiểu từ đâu mà cậu lại có những suy nghĩ đó, tuy có một chút tức giận nhưng cũng không để cho cậu nhìn ra bất kỳ sơ hở nào.

“Làm sao có thể! Hạ Gia Dương con nên nhớ. Trong lòng của baba không có gì quan trọng hơn con cả, baba là tình nguyện để con bám theo cả đời, con là gánh nặng ngọt ngào mà baba nguyện ý gánh vác.”

Nghe được lời này cậu xúc động không thôi, cậu biết rõ baba yêu thương mình như thế nào nhưng có chết đi sống lại Hạ Gia Dương cậu cũng không thể ngờ rằng trong lòng của baba mình lại quan trọng đến như vậy. Vòng tay ôm lấy baba mình càng được cậu xiết chặt hơn.

“Vậy cho nên đừng bao giờ có nững suy nghĩ đó nữa có được không? Huh?” Dịch Lạc Thần nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên trán cậu.

“Dạ.” Cái hôn này như ấn ký trấn an tâm trạng đang rối bời của Hạ Gia Dương lại.

“Ehèm!” Chu Tường thực sự là nhịn không nổi nữa rồi. Cái tình ba con thắm thiết này có thể nào đừng thể hiện trước mặt bọn họ có được không? Lão đại cùng đừng nên quên đi sự hiện diện của họ vậy chớ.

Thôi xong rồi! Thôi xong rồi! Lần này đích xác là cậu không còn một chút mặt mũi gì nữa rồi!!

“Được rồi nếu không còn chuyện gì nữa thì mọi người chia nhau ra mà làm việc.” Dịch Lạc Thần hắn còn lâu mới nhận lúc nãy mình thực sự đã quên mất là có người ngoài ở đây.

Trần Hồng Ngữ cùng Tô Tuệ Lâm crm thấy vị tiểu thiếu gia này cũng quá là đáng yêu đi. Trong đám người có mặt ở đây hai cô là người theo lão đại trễ nhất nên cũng không có nhìn qua tiểu thiếu gia nhà họ Dịch bao giờ. Lúc đầu các cô đã được biết lão đại mình rất sủng vị tiểu thiếu gia này chưa bao giờ để cậu ta tiếp xúc với những công việc dơ bẩn này, tuy lão đại xuất thân từ xã hội đen gϊếŧ người không ngớm tay thế nhưng vị tiểu thiếu gia đây đến súng còn chưa được thấy qua huống chi là cầm súng gϊếŧ người.

Trần Hồng Ngữ thấy cậu đáng yêu muốn tiến lên nhéo cậu một cái. Dịch Lạc Thần dường như cảm nhận ý nghĩ quá phận của cô, không ngoài dự đoán cho cô một cái liếc mắt đầy sự cảnh cáo.

Cả bọn cũng không dám nán lại lâu, sau khi được lão đại mình phân công nhiệm vụ bọn họ chia nhau ra mà làm.

Mà ở bên này, Hạ Gia Dương cùng Dịch Lạc Thần vẫn giữ nguyên tư thế như ban đầu, một bầu không khí trầm mặt không ai nói với ai lời nào.

Một lát sau vẫn là Dịch Lạc Thần mở miệng trước: “Nhóc con, làm sao vậy? Sao không nói lời nào? Huh?”

Nghe được những lời này Hạ Gia Dương nhịn không được mà phun tào trong lòng, hắn còn dám nói, là ai đã đẩy cậu vào tình cảnh xấu hổ này chứ. Cái gì mà ôm ngủ, cái gì mà heo lười, cái gì mà chỉ cần ăn với uống là được??? Tuy câu cuối nghe có chút cảm động nhưng cũng không thể bù đắp được những chuyện trước đó có được không!!!

Hạ Gia Dương bi ai nghĩ ‘ Đúng là ông cha bại hoại mà, giữ gìn một chút danh tiếng cho con mình là chết sao!!!’

Vẫn là không nhịn được mà mở miệng hờn dỗi: “Đều tại baba, bêu xấu con khắp nơi như vậy, sau này con sao có thể dám ra ngoài nhìn người a”

“Vậy thì không cần ra ngoài nữa là được rồi, không phải sao?”

Hạ Gia Dương lập tức kháng nghị: “Như vậy làm sao mà được chứ? Ở trong nhà rất nhàm chán đó!!”

Dịch Lạc Thần có chút không nhịn được cười: “Vậy con nói nên xử lý thế nào đây?”

Hạ Gia Dương bắt đầu rối rắm rồi, ra ngoài cũng không được ở nhà cũng không xong. Cái đề bài này cũng quá khó lựa chọn đi, không được rồi mỗi lúc phải động não cậu lại thấy đau đầu, Hạ Gia Dương quyết định giả chết, dù sao cũng mất mặt đủ rồi cậu không còn gì để mất nữa.

Thế là sao đó Hạ Gia Dương tiếp tục gục đầu lên vai Hạ Gia Dương, không trả lời câu hỏi của hắn, giả chết. Nói đi phải nói lại chỉ có chuyện này là cậu giỏi mà thôi.

Dịch Lạc Thần thấy vậy cũng không tiếp tục chọc cậu nữa, một lần nữa bế Hạ Gia Dương ra ngoài xe, sau đó lái xe thẳng về biệt thự Dịch gia ở trung tâm thành phố.