Chương 9: Lấy máu nhận chủ

Cố Cửu cười lắc đầu: “Không phải, em muốn từ chức là vì lí do cá nhân.”

Lời vừa nói ra khiến sắc mặt Lưu Diễm càng khó coi.

Cô xoay ghế dựa đối diện với cửa sổ sát đất, không thèm nhìn Cố Cửu nữa.

Cố Cửu nhìn động tác đó của cô ấy, biết bây giờ học tỷ mới thực sự tức giận. Cố Cửu ngồi trên ghế cũng không có động tác nào khác, chỉ mở miệng nói:

“Học tỷ, chị biết đó, em làm việc ở công ty lâu nay, được bao nhiêu tiền lương đều đưa cho người trong nhà. Nhiều năm như vậy em chưa từng suy nghĩ cho bản thân mình.

Em không muốn tiếp tục sống như vậy nữa, em sẽ coi như không quen biết họ. Nhiều năm qua, em đã làm hết khả năng của mình chỉ mong bọn họ sẽ tốt hơn với em, tiếc là bọn họ vẫn như cũ, vẫn lạnh nhạt với em. Có lẽ cả cuộc đời này em không có cách nào khiến bọ họ thương xót mình.

Trước giờ em luôn nhẫn nại, luôn lui một bước, lại lui một bước, thật sự rất mệt mỏi.”

Thời điểm Cố Cửu mở miệng nói, bàn tay kẹp thuốc lá của Lưu Diễm thoáng giật mình.

Khi Cố Cửu nói xong, Lưu Diễm chậm rãi xoay người: “Em đã suy nghĩ kỹ?”

Cố Cửu nhìn học tỷ không còn vẻ mặt tức giận nữa, cười cười gật đầu.

---

Cố Cửu đi ra khỏi cửa lớn công ty Quân thị, cùng học tỷ trò chuyện một hồi, cô đã làm được chuyện cần làm.

Chỉ là…

Nhiều năm như vậy, học tỷ vẫn luôn biết sinh hoạt của cô thế nào, trước khi ra về học tỷ đã nhìn cô với một ánh mắt phức tạp và một chút tiền, kêu cô đi về giải sầu.

Cô nói đi giải sầu, nhưng cũng không phải là đi chơi, mà là đi thu thập vật tư.

Nhìn học tỷ đang dõi theo mình, cô không về nhà. Hiện giờ học tỷ không biết hai tháng sau mạt thế sẽ đến. Cô có thể dùng chút tiền vì học tỷ chuẩn bị một chút, tương lai sau này nhất định sẽ dùng đến.

Mạt thế giáng lâm, bi kịch của nhân loại bắt đầu. Không có đồ ăn, nước, điện, internet, bọn họ sinh tồn vô cùng gian nan.

Hiện giờ là thời đại hòa bình, con người được nuông chiều từ bé, khó có thể chịu khổ. Không ai biết tai họa lớn nhất của nhân loại sắp đến.

Cố Cửu đi trên đường lớn, nhìn mọi người đang đi lại xung quanh, khóe miệng nổi lên nụ cười khổ.

Những người này ở mạt thế có mấy ai có thể sống sót đâu. Con người ích kỷ, tham lam, những mặt xấu xí cũng theo mạt thế mà đến.

Cố Cửu không phải thánh mẫu, cô cũng không muốn cứu ai.

Trở lại chung cư, Cố Cửu bắt đầu thu xếp hành lí. Cô muốn đi thu thập vật tư, ở nội thành này khó mà hành động.

Cố Cửu thu xếp một ít quần áo đơn giản, rồi đem tài sản dành dụm được ra xem. Tài sản của cô có không tới 10 vạn. Đối với việc này cô cảm thấy rất là rầu rĩ, trước giờ tiền lương hầu hết đều gửi về Cố gia, chỉ còn lại được chừng này.

Nhưng kệ, có ít còn hơn không có. Cố Cửu rất lạc quan suy nghĩ.

Cô thu xếp xong hành lí, toàn thân có tầng mồ hôi mỏng. Nhìn thời gian, cô định đi tắm rồi đi ăn trưa.

Cầm hành lí để ở phòng khách, cô đi vào tắm rửa.

Lúc cởϊ qυầи áo, không cẩn thận làm đứt tay. Cố Cửu nhớ rõ trên người không mang theo vũ khí, càng không có đồ vật bén nhọn.

Nhìn máu chảy, Cố Cửu lật quần áo trên đất lên xem. Móc từ túi quần ra một chiếc nhẫn ban chỉ, mặt trên còn dính vết máu. Nhẫn ban chỉ này là cái mà cô nhặt được trong thang máy công ty lúc sáng. Xem ra thủ phạm là cái nhẫn này.

Một cái nhẫn thôi mà làm tay mình bị cắt một đường, cô xem xét cẩn thận lại không phát hiện trên mặt nhẫn có chỗ nào bén nhọn.

Trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái.