Cố Cửu đang thấy kỳ quái, lại phát hiện vết máu trên nhẫn ban chỉ chậm rãi biến mất. Cuối cùng một chút dấu vết cũng không thấy nữa.
Nhưng trên mặt bạch ngọc lại càng thêm vài phần sáng ngời, thật giống như đang sống lại vậy.
Cố Cửu đứng dậy muốn nhìn kỹ, đột nhiên một trận váng đầu hoa mắt ập tới, thân mình giống như đang bay lên.
Cô nhắm chặt hai mắt, ấn ấn trán. Mở mắt lần nữa, hoàn cảnh xung quanh lại vô cùng xa lạ.
---
Tại một nơi xa, ở kinh thành.
Trong phòng khách lớn của một tòa biệt thự.
Một lão gia tử lớn tuổi ngồi trong thư phòng đang chậm rãi đứng lên từ sau chiếc ghế dựa.
Hai mắt lão nhìn chằm chằm vào một hộp gỗ tinh xảo. Vừa lúc nãy, lão thấy được từ trong hộp gỗ phát ra một đạo bạch quang. Lão gia tử nhanh chóng đi tới hộp gỗ tinh xảo, đem hộp mở ra.
Trong nháy mắt hộp bị mở ra, đạo bạch quang lại lần nữa hiện ra. Lão gia tử thấy một màn như vậy sắc mặt thập phần kích động, hai mắt cũng hưng phấn không thôi.
Bạch quang tiêu tán, đồ vật trong hộp cũng lộ ra.
Đó là một chiếc nhẫn ban chỉ, so với cái hôm nay Cố Cửu nhặt được ngoại trừ màu sắc khác nhau, còn hoa văn, đồ đằng giống nhau như đúc.
Lúc này, hắc ngọc nhẫn ban chỉ nằm ở trong hộp không còn lộ ra động tĩnh nào nữa.
Lão gia tử đem nắp hộp đóng lại, xoay người khôi phục lại gương mặt trấn định trước kia. Giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra.
…
Cố Cửu nhìn hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh, mặt mày nhíu chặt.
Đây là nơi nào? Nhìn xung quanh, không có bất kỳ vật nào còn sống, trống rỗng đến mức chỉ nhìn thấy trời đất, và một màu xanh xanh trên không trung.
Trong tay đột nhiên cảm giác được một trận đau đớn. Cố Cửu cúi đầu liền nhìn thấy nhẫn ban chỉ trong tay và bàn tay lần nữa chảy máu.
Cô thấy chiếc nhẫn đang không ngừng hấp thụ máu trong tay mình, nhìn một màn đang xảy ra, Cố Cửu vẫn rất bình tĩnh.
Ở mạt thế đã trải qua nhiều như vậy, đã không còn điều gì có thể khiến nội tâm cô dao động mãnh liệt.
Hơn nữa không biết vì sao, dù đang ở một nơi xa lạ, công thêm cả hình ảnh nhẫn ban chỉ hấp thu máu của mình cô cũng không cảm thấy sợ hãi.
Cảm giác được vật này không khiến mình gặp nguy hiểm, thậm chí còn có một chút ý muốn thân cận.
Lại lần nữa nhìn hoàn cảnh xung quanh, cô bước chậm trên mảnh đất này.
Ở chỗ này, cô không cảm nhận được một chút gió nào, trong không khí cũng không có hơi thở dao động, cô cảm thấy có chút quái dị.
Chiếc nhẫn ban chỉ kia hấp thu máu của Cố Cửu cho tới khi chậm rãi biến thành màu đỏ mới ngừng lại.
Cố Cửu không cảm giác được đau đớn trong lòng bàn tay. Cô cúi đầu nhìn, trong tay không có vết thương hay vết máu nào. Bạch ngọc biến thành màu đỏ từ trong tay Cố Cữu chậm rãi bay lên. Cố Cửu nhìn một màn này có chút khó hiểu.
Nhẫn ban chỉ quay vài vòng xung quanh, cuối cùng lần nữa rơi xuống trên tay cô, dừng lại trên ngón áp út. Cố Cửu vươn một cái tay khác định lấy cái nhẫn ra nhưng lại chậm một bước.
Chỉ thấy chiếc nhẫn chậm rãi biến mất, chậm rãi nhạt dần.
Theo sau đó, Cố Cửu liền cảm nhận được trên ngón áp út có một trận lửa nóng đau đớn.
“A---”
Lần này đau đớn, thật sự rất đau, giống như trái tim bị người bóp chặt, rất chặt.
Nhưng cảm giác đau này cũng chỉ trong nháy mắt. Sau khi đau đớn đi qua, Cố Cửu lại nhìn về phía ngón áp út. Vốn dĩ không có gì, giờ lại xuất hiện hoa văn đồ đằng quen thuộc.
Kia đúng là hoa văn của nhẫn ban chỉ. Lúc này phóng to hơn, rõ ràng hơn mới thấy được đó là khuôn mặt Sói.
Một đầu sói màu đỏ cứ như vậy xuất hiện trên ngón áp út.
---
Lời tác giả: Lần nữa nói ra, nhẫn là của nữ chủ. Không thích giả thiết này, có thể xóa đi quyển sách này, không cần tiếp tục xem.