Động tác của Cố Cửu nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, trầm ổn. Rất nhanh sau đó đã khoét những bộ phận thịt thối rữa bỏ đi.
Thời điểm Cố Cửu hạ dao thì Sói cũng đã mở mắt. Cố Cửu thấy nó mở mắt cũng không nhíu mày, động tác vẫn thành thục tiếp tục. Sau khi băng bó vết thương, lúc này cô mới cúi đầu xem hai mắt của nó.
Dưới ánh đèn, đôi mắt phiếm u quang không tồn tại địch ý. Thu dọn xong, Cố Cửu đem những băng gạc dính máu vứt tất cả vào thùng rác. Nhìn sói xám nằm trong bồn tắm, Cố Cửu lại giúp nó rửa sạch dấu vết chật vật trên người. Xong! Đại công cáo thành, lúc này cô mới đưa sói xám ra ngoài.
Nước trong bồn tắm đều là máu, cô phải rửa sạch nhà tắm một lần. Xong xuôi, cô và sói cùng ra ngoài đại sảnh.
Bước chân của nó vững vàng. Dẫn sói đến tấm thải lót trên sopha, Cố Cửu chỉ mặt đất nói: “Đêm nay ngươi ngủ dưới lầu, không được phá hư đồ, cũng không cho lên lầu, có nghe không?”
Cô cũng chẳng trông cậy việc sói xám có thể hiểu và trả lời, nói xong liền đánh ngáp lên lầu. Sói xám nhìn thân ảnh duyên dáng yêu kiều của Cố Cửu, chậm rãi biến mất ở góc cầu thang.
Nó xoay người nhìn phương hướng ngoài biệt thự, trongg ánh mắt u quang thâm thúy tràn ngập hận ý.
Sói xám xoay người ghé vào tấm thảm trên sopha, cúi đầu nhìn vết thương được băng bó trên bụng, hai mắt vô cùng phức tạp.
Nó liếʍ vài cái trên miệng vết thương, ngay sau đó hướng mắt nhìn lên lầu, trong mắt mang theo thần sắc kiên định.
…
Đêm dài.
Trên lầu, Cố Cửu nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Sói xám cũng nằm ở một góc sô pha, nhắm hai mắt lim dim. Nhưng đúng lúc này, phía ngoài biệt thự có một chiếc xe dừng lại.
Cửa xe mở ra, người bên trong đi ra. Đây đúng là những người tìm kiếm 12981 lúc nãy. Người xuống đầu tiên là người mỏ chuột tai khỉ tên Đàm Sơn, hai mắt hắn u ám nhìn về phía biệt thự. Đi theo phía sau hắn cũng là mấy người mang thần sắc khẩn trương, trong tay còn cầm theo ống tiêm.
Thời điểm bọn họ tới gần, đôi mắt của sói xám liền mở ra, đôi mắt lục quang hung ác trừng về phía cửa biệt thự. Sau đó nhanh chóng hướng về phía trên lầu, trong nháy máy đã không còn thấy thân ảnh của nó.
Lên lầu, Sói xám tìm được vị trí phòng của Cố Cửu. Nó dùng thân thể tông cửa, động tác cực kỳ sung mãnh và kịch liệt: “Thùng thùng…”. Thanh âm nện cửa vang lên, hai mắt Cố Cửu chợt mở to.
Cô cầm lấy súng ở đầu giường, chậm rãi tới gần cửa.
“Ô…ô…”
Ngay khi nghe được âm thanh áp lực, khuôn mặt Cố Cửu biến đổi, bước nhanh đi về hướng cửa mở cửa ra. Sói xám vốn đang tính nện tiếp, thấy vậy thì ngừng lại.
“Ô..ô…” Nó thấp giọng nức nở với Cố Cửu, cái đầu thỉnh thoảng hướng về phía dưới lầu. Cố Cửu nhìn động tác nhân tính hóa, phóng nhẹ bước chân đi về hướng cửa thang lầu.
Mà lúc này mấy người Đàm Sơn đã mở được cửa biệt thự. Mấy người tay chân nhẹ nhàng bước vào trong đại sảnh. Cố Cửu nhìn một màn này, nhanh chóng che giấu thân thể. Cô chuyển hướng tới mặt trái vách tường, cúi đầu nhìn động tác sói xám.
Không nghĩ tới lúc này con sói còn biết tri ân báo đáp, nó không chỉ không bỏ chạy một mình mà còn lên lầu đánh thức cô dậy. Nhưng giờ cô đã biết vì con sói này mà cô chọc phải phiền toái rồi. Không biết con sói này có giá trị gì khiến đám người đó đuổi theo không buông như vậy?