Chương 24: Sói xám (2)

Cố Cửu tiếp tục gọi xe. Ngồi ở ghế sau xe, cô báo địa chỉ biệt thự của Lưu Diễm.

Đám người đang chạy lúc nãy dừng lại ngay chỗ cô vừa đứng, nhìn Cố Cửu gọi xe rời đi cũng không để ý. Họ lần theo vết máu trên mặt đất tìm 12981, nhìn thấy những vệt máu còn mới, mấy người hưng phấn lộ ra nụ cười vui vẻ.

Trời biết tiến sĩ tìm 12981 muốn điên rồi, mỗi ngày viện nghiên cứu đều dày vò, gây áp lực cho bọn họ đi truy bắt 12981.

Hiện giờ tìm được rồi, bắt về thì mọi người đều được thoải mái nhẹ nhàng.

Người đàn ông diện mạo mỏ chuột tai khỉ đi đầu tiên, hai mắt hưng phấn nhìn lên vết máu. Hắn hướng tới mấy người phía sau nói: “Đem đồ lấy ra sẵn đi, chỉ cần chạm mặt 12981 trực tiếp tiêm thuốc, lần này cần phải đưa nó về.”. “Vâng!”

Nghe được người đàn ông mỏ chuột tai khỉ nói, mấy người phía sau nhanh nhẹn lấy ra ông tiêm. Bọn họ liếc nhau, cẩn thận đi theo vết máu bắt đầu tìm kiếm. Nhưng mà vết máu tới giữa đường cái thì biến mất. Mà vị trí đó hình như là nơi cô gái kia bắt xe.

“Sơn ca, đây không phải là nơi nữ nhân kia bắt xe rời đi sao?”. Mấy người ở đây đều nhìn ra được vấn đề này, không nhịn được hỏi.

Người đàn ông mỏ chuột tai khỉ - cũng chính là Đàm Sơn nghe được lời này, khuôn mặt có vài phần vặn vẹo.

Rõ ràng 12981 đã bị thương, bây giờ là cơ hội tốt để bắt lấy hắn. Nhưng tại sao tới đây không thấy vết máu nữa? Làm sao mà hắn nuốt trôi cục tức này!

Trở lại viện nghiên cứu, tiến sĩ biết chuyện này chắc chắn sẽ ăn tươi nuốt sống hắn.

“Mẹ nó!”. Đàm Sơn mắng câu thô tục, sau đó móc điện thoại ra bắt đầu gọi điện thoại. Bây giờ không thể không đi cầu đám tôn tử kia. Bằng không điều đang chờ đợi hắn thật sự không thể tưởng tượng được.

“Chào ngài, là Hoàng thị trưởng sao? Tôi là Đàm Sơn từ Viện nghiên cứu Bác Ái ở Kinh thành…”



Cố Cửu trả tiền xe, xuống xe đi về phía biệt thự.

Nhưng thời điểm xoay người, trong nháy mắt khuôn mặt lại trở nên nghiêm túc. Khóe mắt nhanh chóng quét qua, bước chậm rãi. Ngay khi ngửi được mùi máu tươi nồng đậm trong không khí, trong ánh mắt mang theo hiểu rõ.

Trước khi ngồi lên xe taxi, cô đã ngửi đượi mùi máu tươi. Bản thân sống trong mạt thế lăn lội, mùi vị này cô rất quen thuộc. Chỉ là lúc ngồi xe, cô còn tưởng tài xế mới là kẻ có vấn đề, dọc đường đi cô vẫn luôn cảnh giác.

Bây giờ xe đã dừng lại mà cô vẫn nghe ra được mùi máu, vậy vấn đề không phải từ ông ta. Lúc này cảm giác mùi máu ngày càng gần, ý niệm Cố Cửu vừa động, từ không gian lấy ra súng.

Ngay sau đó nhanh chóng xoay người, đem họng súng chỉa lên người đối diện. Đáng tiếc trước mắt không có ai cả, nhưng cô vẫn hướng súng xuống phía dưới. Đơn giản vì trước mắt cô không có người, mà có một con đại “cẩu”.

Nó có da lông màu xám, hai mắt sắc xanh lục tản sa sự lạnh nhạt làm cả người Cố Cửu cả người căng chặt lên.

Đây tuyệt đối không phải là một con chó, cho dù cặp mắt kia phát ra u quang (ánh sáng âm u), thì trên người đối phương hiện ra vết máu loang lổ, đều không để cho Cố Cửu thả lỏng cảnh giác.