Mạt Thế Trọng Sinh Lộ

8/10 trên tổng số 26 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Editor: Bạch Mai Beta: Lục Thu, Bạch Mai Vai chính: Từ Dương, Hạ Duyên Phong. Sống lại vào đúng thời kì mạt thế, dù có trí nhớ kiếp trước nhưng lại không thể đoán được mạt thế lại đến sớm như vậy. Có  …
Xem Thêm

Chương 21
Đi đến căn cứ Nhật Trạch cần phải qua rất nhiều thành trấn lớn bé, nhưng cũng không phải tất cả tuyến đường đều đi thẳng qua trung tâm thành trấn. Ngoại trừ phần nhỏ phải đi qua trung tâm thành trấn mới có thể thông qua ngoài, còn lại phần lớn đều có thể đi đường vòng về phía trước, nên có thể tránh được nhiều phiến toái không cần thiết.

Căn cứ D thị và căn cứ Nhật Trạch, hai căn cứ đều không cần phương hướng. Lúc trước Hạ Duyên Phong có thể hoàn toàn nói rõ mục tiêu của bọn họ không phải ở D thị, nhưng mà bọn họ vạn lần cũng không được phép lơ là. Cho nên hắn thà rằng mượn tạm cớ bên ngoài, cũng không mong muốn nói đem sự việc thật nói ra, dù sao bọn họ cũng chỉ là người qua đường tình cờ gặp nhau mà thôi.

“Tiểu Lâm, em có cảm thấy hai cô gái hồi nãy rất quen mắt hay không?” Xe chạy được một khoảng thời gian, Ngô Thiên Hạo đột nhiên như là đang nhớ tới việc gì mà vỗ bốp vào đùi của mình, ai nghĩ đến một nắm đấm thật mạnh, ấy vậy mà tự làm đau chính mình, nhịn không được mà kêu gào hai tiếng.

“Tự làm tự chịu.” Từ Lâm nhìn dáng vẻ một mặt đau lòng của hắn, hơi có chút bất đắc dĩ liếc mắt, lập tức khinh bỉ ném ra bốn chữ, ánh mắt nhàn nhạt như là chuyện gì cũng không quan hệ tới hắn.

“…” Vẻ mặt Ngô Thiên Hạo giương vẻ mặt vô tội, muốn nói hắn đột nhiên hắn nhớ đến hai cô gái kia không phải là do chú ý các cô ấy, mà là hai người kia thật sự rất quen mắt, cho nên hắn mới một lúc nhịn không được mà mở miệng hỏi, nhưng mà thấy Từ Lâm một dáng không muốn nói gì, chỉ đành ngượng ngùng ngậm miệng lại.

“Nếu như tôi không có nhìn lầm, một người trong đó rất giống với hoa khôi khoa âm nhạc của trường học chúng ta.” Người trả lời vấn đề là Hạ Duyên Phong nãy giờ vẫn đang trầm mặc, ba người nghe được câu trả lời của hắn, toàn bộ đều có chút không dám tin tưởng trừng mắt nhìn, đặc biệt là Ngô Thiên Hạo có dáng vẻ khoa trương nhất.

Hắn tự như là nhìn người ngoài hành tinh mà quan sát cẩn thận Hạ Duyên Phong một lần, chép miệng hai tiếng mới nói: “Người anh em, tớ phát hiện gần đây cậu càng ngày càng có ý vị đấy, trước đây cũng không thấy cậu quan tâm những…vấn đề râu ria này, hai ngày lại có thay đổi lớn như vậy, thật sự là thật không thể tin được.”

Hạ Duyên Phong quay đầu đưa một ánh mắt “Cậu thật tẻ nhạt” cho hắn, sau đó im lặng không lên tiếng liếc nhìn Từ Dương đang chuyên tâm lái xe. Đợi cảm nhận được ánh mắt của hắn cuối cùng đều không tự chủ được mà đuổi theo cậu, thời gian dừng ở trên người của cậu cũng càng ngày càng dài, hơi có chút không được tự nhiên mà buông xuống mi mắt.

May mà không ai phát hiện vẻ mặt của hắn lúc này, bằng không chắc chắn sẽ được tới vài ánh mắt sôi nổi. Tuy rằng hắn biết rõ tình cảm của mình, đồng thời cũng mong muốn Từ Dương có thể tiếp nhận tình cảm của hắn, nhưng hắn cũng hiểu rõ tình huống hiện tại không cho phép bọn họ bên cạnh nhau như tình yêu nam nữ, cho nên tạm thời chỉ có thể đem những…tình cảm này áp chế dưới đáy lòng.

Ngô Thiên Hạo nhận thấy được ánh mắt của Hạ Duyên Phong chuyển qua, nhịn không được lấy lực mạnh vỗ vỗ bờ vai của hắn, ngờ vực cho nên cười ha ha mấy tiếng, sau đó giơ tay lên ôm lấy vai Từ Lâm, cho hắn một cái điệu cười tà mị, tiếp đến ghé vào tai hắn nói nhỏ mấy câu.

Lỗ tai Từ Lâm bị thổi mà có chút râm rang, thực sự có chút nhìn không quen dáng cười hư hỏng của Ngô Thiên Hạo, vì vậy nhéo lấy bắp thịt bên hông của hắn, sau đó sắc mặt đoan chính như không có chuyện gì xảy ra, nhìn Từ Dương phía trước hỏi: “Anh họ, khoảng bao lâu nữa chúng ta mới có thể đến căn cứ Nhật Trạch vậy?”

Từ Dương liếc nhìn kính chiếu hậu, trầm mặc một chút mới nói: “Theo tình hình bây giờ mà tính, có lẽ cần khoảng chừng hơn nửa tháng. Thật ra không cần anh phải nói, cậu cũng biết khả năng như vậy rất nhỏ. Hiện tại chỉ mới là ngày thứ ba tận thế bùng nổ, trên đường liền đυ.ng phải nhiều phiền phức như vậy, chắc chắn về sau đυ.ng phải phiền phức chỉ nhiều chứ không ít đâu.”

Ba người Từ Lâm bình tĩnh, không phải không thừa nhận, Từ Dương nói không hề sai chút nào. Vốn chỉ cần hơn hai giờ là có thể rời xa thành phố C, thế mà đến ngày thứ hai bọn họ mới có thể thành công thoát khỏi thành phố C, trong lúc đó còn tốn hao thời gian về thể lực không thể nào là giả được, từ vật tư bọn họ thu thập được và số lượng chém gϊếŧ tang thi có thể cho ra kết luận.

Có câu nói, bọn họ không tìm phiền phức, nhưng phiền phức lại tìm tới cửa. Thời điểm lần thứ n đυ.ng tới phiền phức, bốn người nhất trí cho rằng hôm nay rời khỏi đã quên xem lịch, phiền phức mới liên tiếp tìm đến như vậy, khiến cho bọn họ muốn làm bộ không nhìn thấy cũng không được, chỉ vì bọn họ không kịp đề phòng liền rơi vào trong nguy hiểm.

Khoảng chừng 5 giờ, bọn họ thật vất vả mới gặp được một xưởng nhà máy chế biến loại nhỏ, vốn nghĩ có thể đến xưởng nhỏ ngủ qua đêm, ai biết được còn chưa tiến vào được cửa nhà xưởng, bọn họ đã bị tiếng đánh nhau ở đằng xa truyền tới làm cho kinh động.

Thật ra đánh nhau cũng không quá quan trọng, quan trọng là lúc bọn họ còn chưa xuống xe, một bóng đen khổng lồ giống như là thấy được món ngon thượng hạng vậy, rất nhanh đánh về phía bọn họ, thậm chí ngay cả một cơ hội phản ứng cũng không cho bọn họ.

“Đó là tang thi chó Tạm thời mọi người chớ đi ra” Từ Dương vừa nhìn thấy bóng đen chạy như bay về phía bọn họ, vội vàng mà cảnh cáo một tiếng liền mở cửa bước xuống, tay phải trống không móc ra một khẩu súng K54*, trong nháy mắt tiếp theo liền bắn mấy phát tới bóng đen.

Hạ Duyên Phong và Ngô Thiên Hạo đều ngồi ở vị trí bên phải trong xe, thấy rõ bóng đen kia chỉ trong nháy mắt liền chạy như bay đến trước mặt bọn họ. Mắt thấy cái đầu đầy máu thịt ở phía bên ngoài trở mình, thân thể tang thi chó to lớn khác thường sắp nhào tới trên xe, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, tang thi chó kia dường như bị tổn thương chỗ nào đó, động tác hơi ngừng một chút, trở nên chậm lại.

Cho tới khi tang thi chó ngã “ầm” một tiếng vào chỗ cách bọn họ hai mét, bọn họ mới giật mình nhận thấy toàn thân đã đầy mô hôi lạnh, chỉ cảm thấy sau lưng một trận lạnh tanh, tay chân càng giống như bị đông lạnh không thể nhúc nhích, tim trong ***g ngực vẫn còn đập vang bình bịch kịch liệt.

Từ Dương đem tang thi chó giải quyết xong xuôi, không chớp mắt nhìn chằm chằm dãy kí túc xá nơi của ba người hai nam một nữ đang…chiến đấu cùng một tang thi chó khác. Sau một lát, con ngươi như thạch anh đen vừa di chuyển, lạnh lùng đem người sống sót ở trong xe và túc xá trên lầu thu vào trong mắt.

Hồn phách của ba người trong xe rốt cục cũng trở về, ba người nhìn nhau một chút, lập tức mở cửa xe lục tục đi xuống. Thấy cái tang thi chó đã không còn sống nữa, trong lòng biết Từ Dương vừa nãy hẳn đã sử dụng ống giảm thanh**, cho nên mới có khả năng gϊếŧ chết tang thi chó mà không có chút tiếng động nào như thế. Nhìn tang thi chó lớn hơn bình thường vài lần, ba người đều có loại cảm giác như mới vừa sống sót sau tai nạn.

“Các cậu hỗ trợ đem mấy con tang thi ở gần giải quyết đi, anh sẽ xử lí.” Từ Dương thấy trong tay bọn họ đều cầm chắc vũ khí, phân phó một câu liền đem súng đổi thành đao, bước nhanh đi đến cuộc chiến phía trước,

Hai ngày qua, ba người Hạ Duyên Phong đã sớm hình thành thói quen chiến đấu với tang thi, mới vừa rồi ngây người một lúc là do lần đầu được thấy tang thi chó, bọn họ mới bị dọa sợ. Dù sao chưa từng thấy qua tang thi động vật, ai cũng không có nghĩ đến tang thi động vật hiển nhiên lại có thay đổi lớn đến như vậy, đợi đến khi thấy trong lòng bọn họ thật sợ hãi.

Hai nam một nữ bị tang thi chó quấn lại không có đường trốn, rõ ràng đều bị Từ Dương đột nhiên gia nhập khiến kinh hãi, nhưng ngại vì bây giờ không phải thời gian để xuất thần, rất nhanh bọn họ đã khôi phục lại tinh thần, bắt đầu xuất toàn lực công kích đến tang thi.

Có sức chiến đấu mạnh mẽ của Từ Dương gia nhập vào chiến đấu, không thể nghi ngờ khiến cho áp lực của ba người kia giảm đi. Hơn nữa tang thi vùng phụ cận đã có đám người Hạ Duyên Phong giải quyết xong xuôi, sức chiến đấu của bọn họ từ từ mà cấp tốc tăng nhanh, rất nhanh đã đem tang thi chó đánh không còn đường để đi.

Lúc mấy người kia qua, con tang thi chó cuối cùng cũng chết dưới đao của Từ Dương, cái đầu lớn như vậy cũng bị cậu dễ dàng chặt bỏ, máu đen nồng nặc cuồn cuộn chảy ra không ngừng từ đó, hơn nữa ở phía bên ngoài là máu thịt đỏ tươi, cùng với xương cốt trắng hếu, vài người gắng gượng bởi vì vậy mà nôn thốc nôn tháo không ngừng.

Không giống với đám người Từ Lâm vừa phun vừa nôn, Từ Dương vẫn lạnh nhạt như trước quét mắt đến tang thi chó trên đất, đến khi xác định được chỉ là tang thi tương đối bình thường, mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Nói thật, trong nháy mắt nhìn thấy tang thi chó, thật ra cậu rất khẩn trương, dù sao kiến thức của bọn Từ Lâm về tang thi động vật cũng không quá nhiều, cậu sợ bọn họ nghĩ lầm rằng tang thi động vật và tang thi có năng lực không khác nhau lắm, do đó xem thường tang thi động vật. Đáng được ăn mừng chính là, bọn họ đều không phải là người thích cậy mạnh, cũng không có tự cho mình là đúng mà nhảy vào chiến đấu với tang thi chó.

Mấy người nôn ở bên kia một hồi thì rốt cuộc cũng ngừng lại, chỉ thấy hai nam một nữa mang vẻ mặt mệt mỏi đi về phía Từ Dương, mặt lộ vẻ cười biết ơn hướng về cậu. Mãi cho đến khi ba người đứng trước mặt Từ Dương, vẫn chưa hết được lòng biết ơn.

“Vừa rồi cảm ơn mọi người, nếu như không có mọi người giúp đỡ, chúng tôi chỉ sợ cũng đã bỏ mạng ở chỗ này.” Người đàn ông lớn tuổi nhất trong ba người lên tiếng nói cảm ơn, gương mặt cương nghị khôi ngô cũng toát ra lòng biết ơn sâu sắc.

“Không cần.” Giọng Từ Dương nhàn nhạt như trước, không thèm đếm xỉa liếc nhìn mấy người sống sót lẫn trốn, hơi mang theo thắc mắc hỏi: “Thật ra tôi có một thắc mắc, dĩ nhiên, nếu như mọi người không muốn trả lời cũng không sao. Bọn họ là người nào của các người? Có đáng để các người nỗ lực như vậy sao? Thậm chí không tiếc đến tính mạng của bản thân?”

Ba vấn đề liên tục hỏi ra, lan ra bốn phía yên tĩnh một cách chết chóc, lời nói như lưỡi dao sắc bọn chỉ vào tim bọn họ. Thời gian từng chút trôi qua, ba người vẫn kinh ngạc không nói nên lời như trước, sắc mặt trắng bệch mím chặt môi, mà ánh mặt của bọn họ mang theo vẻ tự hỏi và trầm tư sâu đậm.

Từ thành phố C chạy trốn, gặp phải biết bao nhiêu lần nguy hiểm, ba người bọn họ tạo thành một đội ngũ ăn ý ở giữa đường, thỉnh thoảng gặp được người sống sót muốn gia nhập vào đội ngũ của bọn họ. Nhưng mà, thời điểm khi bọn họ chạm phải nguy hiểm, những đồng đội này lại liền trốn trước, bọn họ như vậy thật sự là đội hữu hay sao?

Hoàn

Bình Luận (2)

  1. user
    Bạch Mộc (8 tháng trước) Trả Lời

  2. user
    Bạch Mộc (1 năm trước) Trả Lời

    Hay

Thêm Bình Luận