Chương 9

Lúc này Hàn Thanh Hạ không nhịn được đưa tủ lạnh ra.

Sau khi mở tủ lạnh ra, cô kinh ngạc phát hiện, quả nhiên cho dù bên trong không có điện đi nữa, nhưng vẫn lạnh cóng.

“Cho dù không có điện, nó vẫn giữ nguyên trạng thái ban đầu!”

Điều này có nghĩa là không gian mà hệ thống khen thưởng cho cô là một không gian phong ấn, không bị thất thoát nhiệt lượng.

Đồ vật bỏ vào trong trông như thế nào thì lấy ra sẽ trông như thế đó.

Hàn Thanh Hạ vui mừng không thôi, điều này cũng có nghĩa rằng cô có thể tích trữ vô số vật tư mà không cần phải lo lắng về vấn đề hết hạn!

Sau này khi dự trữ đồ ăn, có thể yên tâm giữ một khối lượng lớn!



“Tiền thuê ở đây là ba trăm tệ một tháng, phải đặt cọc một tháng!

Trong một ngôi nhà trống ở vùng ngoại thành.

Hàn Thanh Hạ dẫn theo Hạ Thiên đứng trong đó, trước mặt cô là một người đàn ông trung niên khoảng chừng bốn năm chục tuổi.



Hai bên đường quốc lộ bên ngoài thành có một lượng lớn nhà trống không được sử dụng, đó đều là những ngôi nhà nông trại trước đây của bọn họ, bây giờ hầu hết mọi người đều đã chuyển đến thành phố, còn rất nhiều ngôi nhà kiểu này bị bỏ phế, một số căn sở hữu vị trí không tệ lắm đều sẽ dán quảng cáo cho thuê và số điện thoại.

Hàn Thanh Hạ tìm một ngôi nhà nông trại tương đối lớn, giao thông thuận tiện trên đường quốc lộ bên ngoài hầm trú ẩn của cô.

Cô dự định sẽ dùng nơi này như một trạm trung chuyển, vật tư dự trữ được đặt ở đây, cô sẽ dùng hệ thống không gian mang đi, vừa tránh ánh mắt của người khác vừa tiện cho cô ra vào mua hàng dễ hơn.

Để tránh tình trạng như ngày hôm qua, hàng hoá được dỡ xuống ở ven đường dễ thu hút sự chú ý của người khác.

“Bốn trăm tệ, không cần đặt cọc, tôi chỉ thuê một tháng dùng để làm kho hàng!” Hàn Thanh Hạ mặc cả cùng với chủ nhà.

“Làm sao có thể như vậy được?”

“Nếu không được thì tôi đến nhà khác.”

Chủ nhà lập tức ngăn cản cô lại: “Được rồi được rồi, bốn trăm tệ thì bốn trăm tệ, nhưng cô không thể phá huỷ chỗ này của tôi, đến đi đúng hạn!”

“Không thành vấn đề!” Hàn Thanh Hạ bỏ ra bốn trăm tệ để lấy chìa khoá.

Sau khi hết thời hạn, cô chắc chắn sẽ dọn đi, bởi vì căn bản không thể chờ được đến ngày hết hạn.

Tương tự, nếu cô trả tiền đặt cọc, chắc chắn sẽ không thể lấy lại được.



Bỏ thêm một trăm tệ còn hơn mất hai trăm tệ.

Hầm trú ẩn kia không tiện cò kè mặc cả, chẳng lẽ cái này cũng không được nữa sao?

Sau khi thuận lợi thuê được kho hàng, cô bắt đầu mua sắm vật tư.

Đầu tiên là đồ ăn.

Cô chia ra mười cửa hàng, mỗi cửa hàng mua khoảng bốn trăm bao gạo năm mươi cân.

Trước tiên dự trữ một trăm tấn gạo rồi hẵng nói.

Thực ra một trăm tấn gạo cũng không nhiều lắm, các đại lý chuyên bán lương thực bình thường vẫn có thể cung cấp được.

Một trăm tấn gạo chỉ chiếm năm mét chiều dài, chiều rộng, chiều cao, như vậy là đủ rồi!

Không gian của cô đủ để chứa số lượng đó! Vận chuyển đến đó thôi!

Hàn Thanh Hạ đã tiêu tổng cộng hơn bốn trăm ngàn nhân dân tệ cho số gạo này, đủ để cô ăn mấy đời!

Ngoài ra còn tích trữ thêm một ngàn thùng mỳ gói với đủ loại hương vị khác nhau như cốt heo kiểu Nhật, bò kho, hải sản, mỳ khô, thịt bò cay, mì trộn khô… Tất cả hương vị có trên thị trường đều tích trữ cả.