Chương 10

Kể từ khi thời kỳ tận thế bắt đầu, ngay cả mỳ gói cũng là hàng xa xỉ.

Cách chế biến thuận tiện, hương vị không tồi, còn có nhiều dầu muối bổ sung, không cần phải đi tìm gia vị khắp nơi nên nó đã trở thành món ăn tốt nhất trong thời kỳ mạt thế.

Giá mỳ ăn liền dao động từ hơn năm mươi đến hơn một trăm tệ một thùng.

Phổ biến nhất là loại mỳ bò kho với giá năm mươi tư tệ một thùng 24 gói, mỳ cốt lết heo kiểu Nhật khá đắt đỏ, khoảng chừng một trăm tệ ba mươi gói.

Trung bình một thùng hơn bảy mươi tệ, một ngàn gói mỳ ăn liền tổng cộng tiêu tốn bảy mươi ngàn tệ.

Mua mỳ gói xong rồi còn có thể thiếu xúc xích được sao?

Hàn Thanh Hạ mua hai trăm hộp xúc xích ngô, xúc xích sụn cay yêu thích nhất của mình, lại đặt mua thêm một trăm hộp bải bẹ Ô Giang.

Hai thứ này có giá chưa đến ba mươi ngàn tệ.

Sau khi đặt mua những món ăn cơ bản nhất, cô tập trung vào việc mua cơm tự hâm nóng và túi rau củ chế biến sẵn.

Những thứ này đều vô cùng tiện lợi, khi muốn ăn, chỉ cần hâm nóng lại một chút là được.

Cô đến rất nhiều cửa hàng của nhiều thương hiệu khác nhau, mua tất cả đồ ăn sẵn của cửa hàng bọn họ, mỗi thứ một thùng.



Một thùng thịt kho Đài Loan, một thùng đậu hủ nhà làm, một thùng thịt nướng Brazil, một thùng thịt thăn chua ngọt, một thùng thịt gà nấm hương, một thùng cà tím xào thịt băm, một thùng gà Cung Bảo, một thùng gà cà ri…

Đơn giá trung bình của một hộp đồ ăn sẵn là bảy tám tệ một hộp, Hàn Thanh Hạ mua hơn hai mươi ngàn tệ ở mười mấy cửa hàng, tổng cộng tốn khoảng 150 ngàn tệ.

Số lượng này cơ bản đủ để sau này cô ăn mỗi bữa một hộp cho đến khi chết.

Sau khi tích trữ tất cả những loại thực phẩm cơ bản mà mình đủ để ăn cả đời, chắc chắn không cần phải lo lắng đến phương diện đồ ăn nữa, Hàn Thanh Hạ mới cảm thấy an toàn hơn một chút.

Chỉ khi kho lúa sung túc mới có thể chuẩn bị những thứ khác.

Trong ngày hôm nay, cô đã vô thức tiêu tốn khoảng chừng bảy trăm ngàn tệ!

Trước đó bản thân cô có hơn ba trăm ngàn tiền tiết kiệm, một nửa trong số đó là tiền thuê nhà suốt mấy năm nay, bây giờ bán nhà được hơn hai triệu tệ, bây giờ cô vẫn còn dư 1,7 triệu tệ.

Nhưng vẫn chưa bắt đầu chuẩn bị những thứ khác đâu.

Tiền tiêu rất nhanh, không thể không tiêu.

Lúc này, ánh mắt Hàn Thanh Hạ bắt đầu trở nên sâu thẳm, sau khi xoè bàn tay ra, một cuốn sổ nhà đất màu đỏ tươi lập tức xuất hiện trước mặt cô.



Cô thong thả lên mạng tìm kiếm một số điện thoại cho vay tài chính tư nhân tại địa phương, gọi qua đó.

“Chào anh, tôi muốn thế chấp bất động sản để vay một ít tiền.”

“Được, mười giờ ngày mai đến công ty tôi trực tiếp nói chuyện!”

Hàn Thanh Hạ cúp máy, cô muốn thế chấp căn nhà của mình!

Ha ha, mối thù này nhất định phải báo, còn phải báo thù gấp đôi!

Chuẩn bị nghênh đón món quà lớn của cô đi!

Trưa hôm đó.

Hàn Thanh Hạ bước ra từ một toà nhà văn phòng cũ trong nội thành.

Lúc ra ngoài, trong tài khoản của cô đã có thêm 1,5 triệu tệ.

Loại công ty cho vay nhỏ lẻ như thế này còn giỏi hút máu hơn cả ma cà rồng, cô bán căn nhà này cho cả nhà Hàn Anh với giá hai trăm ngàn tệ, nhưng khi bán cho mấy công ty cho vay nhỏ hút máu này chỉ có thể lấy được 1,5 triệu tệ.

Hơn nữa lãi suất còn rất cao.