Chương 4

“Anh Tử, con muốn em con chuyển đi đâu trong thời gian ngắn như vậy hả? Cứ để nó ở lại thêm ít hôm nữa, con bé hiểu chuyện như vậy chắc chắn sẽ cho con một ít phí bảo quản cùng mua đồ nội thất mới. Con làm anh trai phải biết nhường em một chút chứ.”

“Mẹ! Sao mẹ cứ bênh nó hoài vậy! Cái mặt chỉ biết đến tiền như nó mà cũng xứng á! Mau cút khỏi đây! Đúng rồi, còn cái con chó ghẻ trong phòng mày nữa! Dắt nó đi luôn cho tao, lần sau tao mà còn nhìn thấy nó là tao gϊếŧ nó ăn thịt luôn đấy!”

Chó ghẻ_

Hàn Thanh Hạ vốn đang muốn thu thập đám người này, nghe đến đây đột nhiên bừng tỉnh.

Chó-

Hạ Thiên của cô vẫn còn sống!

Cô không muốn phí thêm một giây nào trên người những kẻ này nữa, lập tức chạy vào phòng.

Hàn Thanh Hạ vừa mở cửa phòng ngủ, một con chó Becgie Đức liền nhảy vào trong ngực cô.

“Gâu gâu!”

“Hạ Thiên!”

Hàn Thanh Hạ ôm lấy Hạ Thiên, cô vui đến nỗi phát khóc.

Không ngờ Hạ Thiên của cô vẫn còn sống!

Hạ Thiên là chó nghiệp vụ đã về hưu, là món quà mà mẹ đã tặng vào ngày sinh nhật lần thứ mười của cô. Nó rất hiểu tính người, sau khi mẹ cô qua đời nó đã đồng hành cùng cô vượt qua giai đoạn khó khăn nhất.

Một nhà mẹ kế vẫn luôn không thích nó, còn cố gắng vứt bỏ nó nhiều lần, nhưng mỗi lần như vậy Hạ Thiên đều tự biết đường quay trở lại.



Sau đó bọn họ còn muốn đem Hạ Thiên cho nhà khác, Hàn Thanh Hạ đã không ít lần tranh cãi với bọn họ để bảo vệ nó, Lý Lâm vì muốn giữ gìn danh tiếng là một bà mẹ kế tốt nên đã chịu cho cô giữ nó lại, chỉ là nó vẫn luôn bị nhốt trong phòng Hàn Thanh Hạ.

Dạo gần đây Hàn Thanh Hạ chuyển về ở trong căn nhà mẹ cô để lại nên Hạ Thiên mới có nhiều không gian sinh hoạt hơn, khi đám người Hạ Anh đến thì nó mới bị nhốt lại.

Đời trước không bao lâu sau khi tận thế đến, bởi vì Hạ Thiên cũng đã già nên đám người này đã lén ăn nó trong lúc cô ra ngoài kiếm đồ ăn!

Hàn Thanh Hạ vẫn luôn tự trách mình không bảo vệ được nó.

“Hạ Thiên!”

“Ô ô uông!”

Hạ Thiên liếʍ tay Hàn Thanh Hạ.

“Hạ Thiên, mày yên tâm, kiếp này tao sẽ không bao giờ để mày bị thương nữa!”

“Gâu gâu gâu gâu!” Hạ Thiên như hiểu được nên sủa đáp lại.

Sau khi sắp xếp chỗ ở cho Hạ Thiên xong, Hàn Thanh Hạ bắt đầu chuẩn bị thu dọn đồ đạc.

Bởi vì căn nhà này được cho thuê đã nhiều năm nên cũ hơn hồi xưa rất nhiều, nhưng bàn ghế đều do mẹ cô mua lúc còn sống, lúc mẹ vẫn còn cô vẫn thường sinh hoạt ở nơi này.

Tuy những thứ này đã vô dụng nhưng lại chứa đầy kỷ niệm, khi Hàn Thanh Hạ trở lại đây, đôi mắt của cô có chút lưu luyến.

Đúng lúc này, trong đầu cô vang lên một thanh âm:



“Đinh_Hệ thống siêu cấp lĩnh chủ(lãnh chúa) được kích hoạt!”

“Trong vòng một giờ, mỗi đồ vật có giá hơn 1000 nhân dân tệ được vận chuyển sẽ được thưởng một mét khối không gian!”

Hàn Thanh Hạ giật mình, bàn tay vàng tới!

“Đếm ngược, 59 phút 59 giây!”

Hàn Thanh Hạ cảm thấy không thể tin lời nói trong đầu được, nhưng cô vẫn cầm chiếc điện thoại di động trên bàn lên để thử.

“Tích_phát hiện điện thoại di động, trị giá 4.999 nhân dân tệ! Thưởng bốn mét khối!”

Một khoảng trống bốn mét khối thực sự xuất hiện trong đầu Hàn Thanh Hạ.

Chiếc điện thoại trong tay cô cũng biến mất chỉ trong chớp mắt, xuất hiện trong khoảng không gian trống ở trong đầu cô.

Không gian!

Nó thực sự có thật!

Cô cố gắng niệm thầm điện thoại, ngay lập tức, chiếc điện thoại từ trong không gian trở về tay cô!

Hàn Thanh Hạ vừa thấy vậy liền vui mừng khôn xiết!

Quả nhiên đúng như cô nghĩ!

Nhóm dịch: Nhà YooAhin