“Hàn Thanh Hạ, mày đang làm gì vậy hả! Đây là táo nhập khẩu mà mẹ tao đặc biệt mua cho mày đấy, bà ấy còn nói mày thích ăn táo nhất, sao mày có thể đem vứt đi như thế!” Người trẻ tuổi nãy giờ vẫn luôn ngồi trên sô pha chơi điện thoại vừa thấy vậy liền bỏ điện thoại xuống mắng.
Hàn Thanh Hạ cười với vẻ khinh thường, cô thích ăn táo nhất á?
Tại sao ngay cả cô còn không biết điều đó nhỉ?
Cô lạnh lùng liếc nhìn người anh trai tốt của mình: “Anh có tư cách gì mà nói chuyện nhà ở với tôi?”
Lúc này Hàn Thanh Hạ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn ta, trong lòng Hàn Anh không biết vì sao lại run rẩy, không dám đối diện với cô.
Đôi mắt kia tràn đầy sát ý, sát ý này có được là do Hàn Thanh Hạ đã rèn giũa sau mười năm khổ luyện một mình ở tận thế!
Hàn Anh lập tức sợ hãi.
Lúc này, mẹ kế Lý Lâm vội vàng đứng ra hoài giải: “Thanh Hạ à, con sao vậy? Có phải con thấy khó chịu ở đâu không? Nếu không thì để hôm khác chúng ta quay lại cũng được, mẹ biết con chịu thiệt thòi, nhưng dù sao Hàn Anh cũng là anh trai của con không phải sao?! Nhà gái cứ một hai phải đòi nhà ở trung tâm thành phố thì mới chịu kết hôn, hiện tại cho dù có tiền cũng không mua được nhà ở trung tâm thành phố, chưa kể còn phải rút thăm nữa.”
“Haiz, coi như mẹ cầu xin con, con giúp người anh trai duy nhất này đi, sau này con kết hôn thì cả nhà lại nghĩ cách tìm cho con một căn nhà khác…”
“Tìm cái gì mà tìm!” Cha Hàn vốn im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng, trừng mắt nhìn Hàn Thanh Hạ tức giận nói: “Còn tưởng bở căn nhà này là của mình chắc! Con gái mà đòi phòng ở cái gì? Căn nhà này cho anh trai con! Sau này con kết hôn thì để chồng con tự mua là được! Không được tranh với Hàn Anh!”
Hàn Thanh Hạ nghe xong mấy lời này còn không buồn nổi giận.
Kiếp trước cô cũng từng thắc mắc tại sao ông ta lại đối xử tệ với mình như vậy, trong khi cô mới là con ruột của ông ta còn Hàn Anh chỉ là con riêng.
Thì ra đó là vì Hàn Anh chính là con ruột của ông ta!
Trước khi cưới mẹ cô, ông ta đã cưới Lý Lâm ở quê và có một đứa con trai.
Trong mắt ông ta thì cô chẳng là cái thá gì cả!
Chưa kể sau khi xảy ra tận thế thì ông ta bắt đầu để lộ khuôn mặt xấu xí như thế nào!
Cô giơ hai ngón tay ra rồi nói: “2 triệu.”
Những người có mặt tại hiện trường vừa nghe xong liền sửng sốt, cả đám đều cảm thấy khó hiểu.
“Hàn Thanh Hạ, cháu đang nói cái gì vậy?”
“Căn nhà này là tài sản trước hôn nhân của mẹ tôi, sau này được công chứng và giao lại cho tôi, đương nhiên quyền sở hữu căn nhà này cũng là của tôi, nếu muốn thì tự lấy tiền mua đi, tôi đã bán rẻ cho mấy người là 2 triệu rồi đó!”
“Cháu muốn đem nhà này bán cho chúng ta á?! Giỡn thôi phải không! Hơn nữa chúng ta làm gì có nhiều tiền như vậy!”
Hàn Thanh Hạ giơ chiếc đồng hồ điện tử trong tay lên: “Tôi cho mấy người năm giây để suy nghĩ, nếu không đồng ý thì tôi sẽ bán cho người khác, năm!”
“Hàn Thanh Hạ, chúng ta là trưởng bối của cháu, sao cháu dám nói tiền bạc với chúng ta hả!” Bà nội Hàn Anh tức giận nói.
“Bốn!”
“Con sói mắt trắng này, xem tao có đánh chết mày hay không!”
Hàn Thanh Hạ lạnh lùng liếc nhìn bà ta, sau đó đếm nhanh hơn: ”Ba, hai.”
“Để tao xem mày có dám làm vậy không!” Cha Hàn đứng lên đánh cô.
Hàn Thanh Hạ đá cái ghế bên dưới ra, thờ ơ nhìn ông ta đang ngồi xổm dưới đất, lạnh lùng nói: “Một!”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin