Một trận đau nhức tê tâm liệt phế truyền đến, một thân thể nhỏ bé yếu ớt ra sức giãy giụa một cách vô lực.
Chung quanh tràn đầy những dòng máu đen tanh hôi chảy dài khắp mặt đất, từng con dơ bẩn không ngừng lôi kéo thân thể hắn. Giọt lệ tinh xảo rơi vì sợ hãi nay đã không còn, thân thể cũng từ từ ngừng phản kháng, tứ chi bị kéo đứt lìa khỏi thân thể, máu tươi chảy đầy đất. Nhưng chuyện lạ là: hương vị tanh tưởi đó lại làm cho những "người" xung quanh càng thêm hưng phấn.
Tận mắt nhìn thấy tang thi đang gặm mất tay, chân của mình, trên mặt Hàn Vũ Thần lại lộ ra một nụ cười giải thoát.
Trước khi ý thức lâm vào hắc ám, hắn muốn nếu có thể, hắn sẽ không ngây thơ như vậy, hắn nhất định sẽ hảo hảo đợi người kia, nếu có thể hắn nhất định sẽ không đối xử với người kia lạnh lùng vô tình, nếu có thể hắn nguyện ý thử yêu người kia. Chỉ là hết thảy đều đã không kịp, người kia đã mất, mà hắn cũng sắp tiêu tán.
Lần nữa mở mắt ra, có chút mờ mịt nháy mắt mấy cái nhìn xem bốn phía, hiện ra hoàn cảnh quen thuộc mà cũng lạ lẫm khiến cho Hàn Vũ Thần sửng sốt, bức màn thủy tinh tráng lệ và chói mắt, đây là căn phòng hắn yêu thích trước khi mạt thế xảy ra.
Trên trần nhà là một vài tia nắng mặt trời xuyên qua. Qua cửa sổ sát đất cực lớn có thể thấy được bầu trời tựa như một tấm vải màu xanh, vạn dặm không mây. Hình ảnh trước mắt này chỉ có thể thấy trước khi mạt thế.
"Ngày 1 tháng 12 năm 2012 !!!!!! Cái này...."
Trên bức tường đối diện treo một cái đồng hồ báo thức cực lớn, đồng hồ báo thức hiện lên thời gian làm Hàn Hàn không dám tin. Gắt gao nhìn thẳng đồng hồ trước mắt, cứng ngắt nâng hai tay lên xoa xoa đôi mắt, lần nữa mở to đôi mắt thấy rõ trước mắt hàng chữ to.
"Ngày 1 tháng 12 năm 2012"
Xác định một màn trước mắt mình không phải ảo giác, Hàn Hàn ngã trên đất, dúi đầu vào hai đầu gối, tiếng khóc trầm thấp theo đó phát ra, bắt đầu thật nhỏ sau đó biến thành âm thanh gào khóc, như muốn đem toàn bộ khổ cực lúc trước dùng tiếng khóc để phát tiết, đầy bất lực lại thê lương.
Cho đến khi thanh âm khàn khàn vô lực, nước mắt không thể nào chảy ra được nữa, Hàn Hàn mới đem mặt chôn ở đầu gối ngẩng lên, lau khô nước mắt, hít sâu!
Trọng sinh rồi, hắn thật sự trọng sinh rồi, trọng sinh về thời điểm ba tuần trước khi mạt thế xảy ra. Qua đi những chuyện làm cho hắn hối hận, hắn rốt cuộc cũng có cơ hội cải biến!
Trước tận thế, hắn là con riêng của chủ tịch tập đoàn TX Khóa Quốc, chuyện này một mực không thể để lộ ra ngoài, tính cách của hắn trở nên phản nghịch cùng tùy hứng. Sau mạt thế, một mực ở cùng hắn không rời chỉ có người anh cùng cha khác mẹ với hắn. Thế nhưng hắn lại cố chắp, cho rằng anh hai là người cướp đi tình thương của cha, cướp đi mọi thứ vốn là của hắn. Lại không nghĩ tới tư chất của mình không bằng anh hai, lại không biết mẹ của mình là ai, vậy thì có tư cách để được Hàn thị thừa nhận? Kể từ khi biết anh hai thích mình, thái độ của chính mình đối với anh hai từ đầu là hèn mọn sau đó dần dần trở thành lãnh khốc độc ác. Từng câu nói độc ác đả thương người khác từ miệng hắn nói ra
"Ngươi không thấy như vậy thật buồn nôn a. Lớn lên hình dáng hoàn hảo tựa như đúc vậy mà mặt người dạ thú thích nam nhân."
"Ngươi, đồ gay chết tiệt, không được tới gần ta!"
"Ah! Ngươi như thế nào mà dựa vào gần ta như thế, ai biết trên người ngươi có hay không mang bệnh lây qua đường **. Nghe nói gay có thể dễ dàng mang bệnh lây qua đường **. Coi chừng lây bệnh cho ta!"
"Cút ngay! Ngươi ưa thích bị người ta cường cúc hoa nhưng mà ta không thích!"
"Không được gọi điện thoại cho ta, nghe thấy tiếng của ngươi là ta đã cảm thấy buồn nôn rồi"
"Chết đi biếи ŧɦái! Ngươi như thế nào hạ lưu như vậy"
Hàn Hàn trong lòng tràn ngập đau khổ, chính mình thân là con riêng, cha không thương mẹ không yêu. Nếu như không có anh hai, cam đoan những việc sinh hoạt đơn giản nhất hắn cũng không làm được. Làm sao có thể lái con xe hàng hiệu vào những nơi xa hoa ăn uống, yên tâm hưởng thụ để anh hai thanh toán tiền bạc, vậy mà hề thấy chướng ngại tâm lý khiến anh hai thương tâm.
Nếu như không có anh hai, hắn đã sớm bị tang thi ăn thịt khi mạt thế vừa xảy ra rồi, làm sao có thể sống bình yên một năm dưới mạt thế được. Thế mà hắn lại không biết ơn ngược lại làm tổn thương anh hai gấp bội.
Là anh hai bất chấp an toàn của bản thân, chạy đến che chở giúp hắn ly khai. Lúc mạt thế mới bắt đầu, đồ ăn còn chưa khan hiếm, cho đến hơn nửa năm về sau, mọi hoạt động sản xuất đều đã dừng lại, đồ ăn ở tận thế là thứ quý giá nhất. Mặc dù đã biết rõ tình huống, hắn vẫn bốc đồng yêu cầu đúng giờ phải có đồ ăn không được chậm trễ. Cho dù là lúc không đói đi nữa hắn vẫn yêu cầu phải có đồ ăn. Nếu không được đáp ứng, hắn luôn luôn dùng những từ ngữ đả thương anh hai hắn để kí©h thí©ɧ anh hai, nhìn anh hai đau khổ hắn mới cảm thấy thoải mái.
"Ngươi có phải hay không không muốn cho ta ăn a. Phải hay là không muốn bỏ đói chết ta, không phải chỉ là một miếng bánh ngọt thôi ư, ngươi làm sao lại nhỏ mọn như vậy, ngươi cút ra ngoài!"
"Không cần nhìn ta như vậy, ta sẽ cảm thấy buồn nôn, mau cút ra ngoài tìm đồ ăn cho ta!"
"Ta muốn ăn chocolate, ngươi nhanh đi ra ngoài tìm cho ta, tìm không thấy thì ngươi cũng đừng trở về nữa!"
Hắn làm cho anh hai tìm không thấy đồ ăn thì không trở về. Kết quả thì sao? Anh hai thật sự không trở về! Anh hai chết rồi, chết trong miệng của tang thi. Bọn họ nói, đáng lẽ ra anh hai có thể không chết, chỉ là vì anh hai muốn nhặt một khối chocolate nho nhỏ cho hắn, không kịp tránh né nên đã bị tang thi vây quanh. Bọn họ nói, bọn họ tận mắt chứng kiến anh hai bị chúng nó lôi kéo, xé nát. Trong mắt anh hai chỉ có đau lòng. Hắn không biết anh hai đau lòng cho chính mình hay lo cho hắn tại mạt thế không có người bảo vệ?
Nghe được tin tức anh hai chết, khi đó hắn nghĩ như thế nào? Nga, đúng rồi, trong lòng hắn nghĩ cái người ghê tởm kia cuối cùng đã chết. Nhưng nghĩ đến chính mình được tự do, có thể thoát được cái con người ghê tởm kia, nên hắn không hề để ý đến trong lòng mình thiếu hụt một cái gì đó.. Hắn muốn từ nay về sau không bị cái người kinh tởm dùng ánh mắt buồn nôn ấy nhìn hắn.
Sau đó? Bộ hạ của anh hai bắt đầu mang theo hắn chạy trốn. Lúc trước, dưới sự bảo hộ của anh hai, hắn hoàn toàn không ý thức được chính mình là gánh nặng cho toàn bộ đội ngũ. Không chỉ có liên lụy mọi người còn cố tình gây sự. Lúc mới đầu, bọn họ còn vì biết ơn anh hai đã cứu bọn họ nên bọn họ mới đáp ứng một số điều kiện của hắn nhưng càng về sau...
"Hàn Hàn, bắt đầu từ ngày mai ngươi phải cùng chúng ta đánh tang thi"
"Ta không cần, tang thi ghê tởm, bị bọn họ cắn thì sẽ biến thành giống họ. Các ngươi muốn hết thì tự mình đi được rồi, ta mới không đi!"
"Vì cái gì mà đến bây giờ chúng ta còn phải chịu đựng yêu cầu vô lý của tên tiểu bạch kiểm"
"Hắn biết rõ bị tang thi cắn là không sống được, vì cái gì còn muốn chúng ta đi?"
"Vì cái gì chúng ta phải một mực mạo hiểm sinh mệnh không màng nguy hiểm đi kiếm đồ ăn cho tên phế vật?"
"Nếu tiếp tục mang theo tên phế vật, ta sẽ rời bỏ tiểu đội"
"Đừng quên lúc trước anh hai của hắn đã giúp chúng ta, bằng không chúng ta sẽ không có ngày hôm nay"
"Nhưng anh hai hắn chết rồi"
"Đội trưởng, nếu hắn không chịu vậy thì chúng ta rời khỏi"
"Đúng chúng ta đều rời khỏi"
Đúng vậy, đó là mạt thế, hắn có tư cách gì yêu cầu người khác dùng tính mạng để đổi lấy thức ăn cho một tên phế vật? Hơn nữa hắn còn không biết ơn mà còn dùng thái độ ghét bỏ nhận lấy.
Về sau, hắn bị đá ra khỏi tiểu đội, thân là một người bình thường, hắn có thể làm được gì đây? Bọn họ để lại cho hắn một ít đồ ăn nhưng những người chạy nạn đã cướp hết của hắn lại còn bị bọn họ dánh một trận. Vết thương đầy người, hành động bất tiện, chỉ có thể ngồi chờ chết. Tránh ở một góc hẻo lánh, vừa đói vừa khát, hắn nhớ tới anh hai, người mà hắn vẫn cảm thấy chán ghét buồn nôn. Nhớ tới thời điểm trước và sau mạt thế, anh hai luôn đối tốt với hắn. Hắn nghĩ, có phải hắn thật sự sai lầm hay không? Trong nháy mắt, hắn nhớ tới cảm giác khác thường kia, nguyên lai, tâm như bị khoét mất một lỗ không phải là ảo giác. Hắn thật sự thích anh hai của hắn, cái người luôn bị hắn làm tổn thương.
Không chịu nổi đói khát, hắn đi ra khỏi chỗ nấp tìm đồ ăn, nhưng thân là người thường hắn làm gì có năng lực tự đi tìm thức ăn. Và cũng giống như nhiều người, hắn bị tang thi vây quanh, hắn liều mạng chạy trốn nhưng làm sao có thể địch lại được khát vọng của những con tang thi kia. Dần dần, hắn ngưng giãy giụa, hắn nghĩ rằng như thế này có lẽ cũng là một sự giải thoát. Hắn có thể gặp lại anh hai của hắn. Đến lúc gặp lại nhau, hắn sẽ nói xin lỗi người kia và nói rằng hắn nguyện ý cùng anh hai một chỗ, bởi vì hắn cũng thích anh hai.
Nếu có kiếp sau, hắn nhất định sẽ dùng cả tính mạng của mình để bảo vệ anh hai, tựa như anh hai bảo vệ hắn, chỉ vì hắn mà sống.
Chính là không nghĩ tới, ông trời thật sự nghe được nguyện vọng của hắn. Hắn thật sự trọng sinh, lần này hắn nhất định sẽ không tổn thương anh hai một lần nữa, lần này hắn sẽ không trở thành gánh nặng của anh hai, lần này hắn nhất định sẽ bảo vệ anh hai. Bảo vệ anh hai cũng như anh hai bảo vệ hắn đến chết không hối hận.
===♥♥♥===