Chương 7

“Bởi vì Tiểu Đại em không phải là người sẽ lấy loại chuyện này ra đùa giỡn.” Sở Cảnh Hòa cười cười, môi mỏng hơi gợi lên, trong trẻo nhưng lạnh lùng toát ra nhu hòa khó nén.

Anh cứ như vậy dịu dàng lại kiên định lựa chọn tin tưởng cô.

Tống Đại nhìn khuôn mặt thanh tuấn, hô hấp hơi ngưng trệ.

"Đúng rồi, vừa rồi em nói dị năng?"

Tống Đại gật gật đầu: "Đúng, dị năng hệ không gian."

Cô cầm lấy túi xách đeo theo bên người, bày ra trước mặt Sở Cảnh Hòa, ý niệm vừa động, giây tiếp theo túi đã biến mất trong lòng bàn tay cô.

Dù biểu hiện của Sở Cảnh Hòa có lại lạnh nhạt, thì khi nhìn thấy một màn không hợp lẽ thường này, trong ánh mắt cũng khó nén kinh ngạc.

Tống Đại đạt được mục đích, nhíu mày nói: "Về sau lương thực vật phẩm chúng ta trữ có thể đặt ở trong không gian của chúng ta, không cần lo lắng biến chất, cũng không cần lo lắng bị cướp."

Sở Cảnh Hòa rất nhanh tiếp nhận tất cả, nói: "Nếu ba ngày sau chính là tận thế, như vậy chúng ta phải mau chóng chuẩn bị đồ đạc, có thể thu tất cả cửa hàng tiện lợi và đồ đạc dự trữ trong kho hàng vào trong không gian, số đồ ăn kia hẳn đã đủ hai người chúng ta ăn một năm trở lên."

Lời này quả thực nói đến điểm mấu chốt trong lòng Tống Đại, cô nghiêng người tiến lên, hôn mạnh một cái trên mặt Sở Cảnh Hòa, vui vẻ nói: "Xuất phát!"

Đầu ngón tay Sở Cảnh Hòa vuốt ve nơi bị cô hôn qua, xúc cảm có hơi nóng bỏng, giống như có thứ gì đó chậm rãi cháy lên, lập tức cúi đầu mím môi khởi động xe rời đi.

*



Tám giờ tối, cửa hàng tiện lợi làm ăn cũng không bận rộn, nhân viên nam ngồi xổm trên bậc thang trước cửa, châm một điếu thuốc, nói: "Không phải nghe nói hôm nay ông chủ và bạn gái anh ấy đăng ký kết hôn sao?”

Nhân viên cửa hàng bên cạnh nói: "Ai biết được, phỏng chừng là tạm thời có chuyện gì đó.”

Nam nhân viên hút mạnh một hơi thuốc, chậm rãi phun ra một vòng khói, cười khẽ: "Ai tin chứ, tôi thấy người phụ nữ kia ở bên ngoài thông đồng với người đàn ông có tiền, vứt ông chủ của chúng ta đi."

Nhân viên cửa hàng nhíu mày: "Đừng nói như vậy.”

Nam nhân viên cửa hàng làm theo ý mình: "Hừ, tôi thấy cô gái kia bộ dạng làm yêu, vừa nhìn đã biết cô ta không an phận. Mới 23 tuổi đã ở bên ngoài cùng người ta hợp tác mở công ty, bằng kỹ thuật đã có thể nhập cổ phần, nghe nói lương một năm mấy chục triệu, loại phụ nữ này đã từng trải đời, còn có thể để mắt đến một ông chủ nhỏ mở cửa hàng tiện lợi? Khẳng định tìm mọi cách đi quyến rũ những ông chủ có giá trị hơn trăm triệu kia, phỏng chừng đỉnh đầu anh ấy đã sớm xanh mơn mởn, phụ nữ đều ham tiền."

“Vậy sao?” Thanh âm dịu dàng nhàn nhạt từ phía sau nhân viên nam bay tới.

Nam nhân viên cửa hàng vừa quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tống Đại, sặc một hơi thuốc: "Khụ khụ, bà chủ...... Khụ khụ thật sự xin lỗi......”

Tống Đại vỗ vỗ bả vai anh ta, mỉm cười: "Không có việc gì, tiếp tục hút, ngày nào đó hút chết, nhớ bảo người nhà anh thông báo cho tôi ăn tiệc.”

Sắc mặt nam nhân viên cửa hàng nhất thời khó coi như ăn đất, nhưng hết lần này tới lần khác là mình miệng tiện trước, anh ta vẫn không thể tức giận.

Sở Cảnh Hòa đứng ở phía sau Tống Đại, con ngươi trong trẻo lạnh lùng nhìn chằm chằm nam nhân viên cửa hàng.

*

Tống Đại đứng ở trước cửa kính, xuyên thấu qua cửa kính nhìn thân ảnh mơ hồ của mình, bởi vì đi vội vàng cô còn mặc trang phục nghề nghiệp, tôn lên dáng người lung linh hấp dẫn của cô, da sáng như tuyết trắng nõn mềm mại, môi mỏng không điểm tự hồng lộ ra màu son tự nhiên, dưới bóng đêm một đôi hoa đào sáng ngời long lanh hiện ra ánh nước mềm mại, cũng không diễm lệ, lại thập phần mềm mại quyến rũ, nhìn ai cũng giống như ẩn tình đưa tình.