Bác Cát nháy mắt với phía sau, chồng con trai con dâu phía sau bà ta lập tức hiểu ý, cầm theo túi lớn túi nhỏ hành lý muốn xông về nhà Cố gia.
“Tôi xem ai dám!” Cố Dực lấy ra con dao đã sớm giấu ở phía sau, thiếu chút nữa đã bổ vào mặt bác Cát.
Bác Cát thét lên một tiếng, buông tay nắm cửa ra, các con trai con dâu phía sau cũng bị Cố Dực dọa sợ, nhao nhao lùi về phía sau, sợ dao của Cố Dực chém vào người mình,
Cố Dực nhanh tay lẹ mắt, lập tức khóa trái cửa lại.
Mọi người Cát gia chưa hoàn hồn lúc này mới phản ứng lại đã bị lừa, tiếp tục ở cửa chửi bậy.
“Ba, ba thấy rõ chưa, những người này không phải là bà con giúp đỡ lẫn nhau lúc trước.” Cố Dực dựa vào cửa, thấp giọng nói.
Cố Chí Cao ngồi phịch trên sô pha, rất lâu không nói gì, yên lặng nghe người một nhà Cát gia bên ngoài chửi rủa ác độc.
Trong trận mưa to này, ông ta làm nhiều chuyện tốt như vậy, đạt được lại là kết quả như thế.
Người một nhà Cát gia mắng khó nghe lớn tiếng như vậy, lầu 23 nhất định nghe được, ông cũng từng chia thức ăn cho bọn họ, nhưng hiện tại thế mà không ai đứng ra nói một câu công bằng cho ông.
Một cỗ hàn ý chậm rãi bò lên sống lưng Cố Chí Cao.
Một nhà bác Cát ngoài cửa thay nhau chửi bậy mắng một giờ, mắt thấy Cố Chí Cao không hề có ý mở cửa, lúc này mới thu dọn bao đồ chuẩn bị rời đi.
Khi người nhà này mắng người Cố gia, lời nói muốn ghê tởm bao nhiêu có bấy nhiêu ghê tởm, nhưng hết lần này tới lần khác khi đi qua 2802 của Tống Đại, đặt chân cẩn thận từng li từng tí, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở dốc.
Bởi vì chuyện Vương Mãnh cướp bóc 2802 đã truyền khắp khu dân cư.
Vương Mãnh lúc ngụy biện nói trong nhà Tống Đại có rất nhiều đồ ăn, cũng đã cắm rễ trong lòng mỗi một chủ nhà.
Mỗi người đều âm thầm suy đoán, thức ăn nhà Tống Đại khẳng định nhiều hơn 2801 vô số lần.
Nhưng mà không ai dám đánh chủ ý lên Tống Đại, bởi vì sợ hãi.
Ai cũng không muốn mắt mình bị đâm mù, lại càng không muốn mình bị cắt cổ máu tươi chảy đầy đất.
Đêm đó đao nhọn của Tống Đại mặc dù đâm vào trên người đám người Vương Mãnh, nhưng lại kinh sợ trong lòng mỗi một chủ nhà.
Cho nên bọn họ chỉ dám đánh chủ ý tới trên người Cố Chí Cao.
Ai bảo ông ta dễ nói chuyện, ai bảo ông ta lúc trước cho thức ăn bây giờ lại không cho? Đối với người Cát gia mà nói, nhìn người Cố gia ăn ngon uống cay, so với mình nhịn đói còn khó chịu hơn.
Lần đầu tiên không có đồ ăn, bọn họ còn có thể lại đến lần thứ hai, lần thứ ba, đưa theo càng nhiều hàng xóm đến, đến lúc đó không sợ Cố Chí Cao không cho.
Chờ cả nhà bác Cát đi xa, Cố Chí Cao mới dám đứng dậy, xuyên qua mắt mèo nhìn cửa 2802đối diện đóng chặt, trên cửa chính còn để lại vết máu đêm đó.
Ngay lúc đó ông ta chỉ cảm thấy Tống Đại ra tay quá ác độc, hiện tại ông ta mới hiểu được, đêm đó cách làm quyết đoán ngoan tuyệt của Tống Đại, lập uy ở trước mặt mọi người, tiết kiệm bao nhiêu phiền toái phía sau.
Người sắp hơn năm mươi tuổi, sống không bằng một cô gái nhỏ, Cố Chí Cao vừa hối hận vừa xấu hổ.
*
Tống Đại thật ra cũng luôn thông qua mắt mèo quan sát 2801, dù sao Cố Dực chính là đồng bọn kiếp trước của cô, lại là dị năng giả lôi điện tương lai, cô không thể nhìn Cố Dực gặp chuyện không may.
Cũng may cả nhà bác Cát thoạt nhìn ngang ngược không nói đạo lý, thật ra đều rất sợ chết, bị Cố Dực cầm dao bỏ chạy.
Tống Đại cũng yên tâm, đi theo Sở Cảnh Hòa bắt đầu rèn luyện thân thể trong phòng.