Chương 50-2: Hại người cuối cùng hại mình

"Tôi thấy ở thời mạt thế mà cô còn trắng trẻo xinh tươi thế này, chắc là quyến rũ được người đàn ông nào tới rách cả ga giường rồi, có tư cách gì mà ..."

Lời hắn nói còn chưa dứt, Tần Ninh đã vác một viên gạch đập tới. Máu tươi chảy xuống từ đầu người đàn ông đó. Tần Ninh lôi ra một cái kéo to, cười lạnh chế nhạo: "Quả nhiên đàn ông dù vào thời nào cũng yêu thích được phụ nữ quan tâm."

"Tôi thấy anh không cần dùng hai con mắt này nữa rồi. Bệnh đau mắt đỏ không điều trị tốt, miệng cũng không cần dùng nữa. Miệng không biết ăn nói thì còn cần dùng làm gì?" Tần Ninh cầm kéo chỉ vào đầu người đàn ông, nói: "À không đúng. Tôi thấy não của anh mới có vấn đề. Trong não đều là phân gio, lại còn bị vào nước, đến zombie cũng không thèm ăn."

Người đàn ông nhìn máu tươi trong tay, rống giận với Tần Ninh: "Mẹ nó, con đàn bà thối này. Tao thấy mày không muốn sống nữa rồi." Hắn nhặt viên gạch đáp trả, ai dè Tần Ninh hô to: "Mọi người tránh xa hắn ra một chút. Mùi máu tươi nồng nặc thế này, zombie ngửi thấy sẽ tới rất nhanh đấy."

Đám người cùng thuyền đang xem kịch hay, thấy thế lập tức thu lại vẻ tươi cười, kêu to: "Trời ạ! Người như hắn ở lại trên thuyền, sớm muộn cũng hại chết chúng ta đấy. Không thể để hắn ở lại!"

"Đúng vậy! Không thể để lại!"

"Đừng mà. Các người muốn làm gì chứ?"

Tần Ninh cười khẽ, thu hồi cái kéo, lái thuyền rời khỏi chốn thị phi này không chút do dự.

"Á... Các người thả tôi ra..."

"Đáng đời!" Tần Ninh còn chưa đi xa, lại thấy người đàn ông mặt khỉ và gã xăm trổ đầy tay cản đầu mình. Xem ra cô đã bị theo dõi chặt rồi. "Thế nào, vẫn muốn mượn xuồng của tôi à?"

Người đàn ông mặt khỉ lộ nụ cười tự nhân là lương thiện nhất, nói: "Vừa rồi chúng tôi lỡ lời, xin lỗi cô. Chủ yếu là ở tòa nhà phía trước có một người phụ nữ có thai và ba đứa bé bị kẹt lại. Thuyền ở trụ ở không đủ, cho nên chúng tôi cũng không còn biện pháp nào cả."

Tần Ninh liếc mắt một lần, trán hơi nhíu lại, đáp: "Được thôi. Vậy các anh dẫn đường đi."

Người đàn ông mặt khỉ không ngờ Tần Ninh lại đồng ý nhẹ nhàng như vậy.

"Thế nào? Không cần nữa à?"

"Cần, cần chứ!" Người đàn ông mặt khỉ cười, dẫn đường phía trước.

Thật ra Tần Ninh cũng không tò mò mục đích thực sự của hai người này là gì. Nếu như có thể cứu người thật, cô cũng không ngại giang tay, coi như là tích đức cho ho. Nếu không phải, cái kéo trong tay cô cũng rất lâu chưa dính máu rồi. Nên để nó ăn no nê đi.

Càng đi vào sâu trong khu dân cư, mùi thối trong không khí càng nồng nặc. Hoan Hỉ hơi không chịu nổi, đặt cả bồn hoa nhỏ lên mặt. Tần Ninh búng tay một cái. Lập tức một con linh điệp bay từ trong không gian ra.

"Các người chắc chắn là hướng này chứ?" Đáy mắt Tần Ninh lóe lên vẻ lạnh lẽo.

Người đàn ông mặt khỉ cười, đáp lại: "Đương nhiên rồi!"

Chiếc xuồng thuận thế tiến vào gara ở tầng dưới. Hoàn cảnh tối tăm, trừ chiếc đèn pin trong tay Tần Ninh ra, không còn thấy một tia sáng nào nữa.

"Cô gái, tôi thấy cô vừa có thuyền, vừa có áo mưa, còn có đèn pin, tài nguyên phong phú thật đấy."

Xuồng dừng lại ở trung tâm gara. Bốn phía đều ngập nước và mùi hôi thối ập vào mặt. Trán Tần Ninh nhíu chặt, lạnh lùng đáp trả: "Các người làm chuyện này bao nhiêu lần rồi?"

"Cô gái, cô nói gì thế? Cái gì mà bao nhiêu lần?"

Người đàn ông mặt khỉ vừa nói xong, cái kéo đã kẹp vào cổ hắn: "Đứng im! Chơi đùa gian manh với bà cô này à? Tao lại cho mày thua tới cả quần sịp cũng không còn bây giờ." Tần Ninh liếc tên tay xăm trổ chuẩn bị hành động với vẻ miệt thị: "Tao khuyên mày tốt nhất đừng hành động hấp tập. Mày cảm thấy tao hiện giờ sạch sẽ thoải mái thế này sẽ là người bình thường à?"

Người đàn ông tay xăm trổ sững lại, ánh mắt nhìn Tần Ninh cảnh giác.

"Ừ! Ở đây còn ẩn nấp không ít zombie. Nói đi! Rốt cục các người định làm gì?"

Tay người đàn ông mặt khỉ âm thầm ngưng tụ cầu nước, đáp: "Dựa vào mày cũng xứng à." Cầu nước đập mạnh vào thuyền. Nhân cơ hội chấn động mạnh, người đàn ông mặt khỉ định bỏ trốn.

Nhưng một giây sau, Tần Ninh đã cắt đứt cổ hắn không hề do dự. Mùi máu tươi dụ đám zombie đang ẩn nấp trong gara ra ngay lập tức.

Tần Ninh phất tay với tên xăm trổ đầy cánh tay. Hắn còn chưa kịp phản ứng, một sợi dây leo đã vù vù kéo hắn ra khỏi thuyền.

Gã đàn ông xăm trổ luống cuống ngay lập tức, gào lên với Tần Ninh: "Cứu tôi với. Cứu tôi với. Tôi nói. Thật sự có phụ nữ mang thao bị nhốt. Người ở khu 11 tới bị zombie vây lại. Chúng tôi được đưa ra bên ngoài tìm tiếp viện..."