Chương 10-1: Đừng động vào cô ấy!!!

"Chị Tiểu Tiểu nói đúng." Một tên đàn em đi phía sau vội nịnh nọt. Lời này rất được lòng Hạ Tiểu Tiểu, cô ta nói: "Anh Hạo Vũ, chúng ta đi vào đi. Có anh ở đây, kiểu gì chả chiếm được ngôi biệt thự này." Nói xong, tay Hạ Tiểu Tiểu lại ôm chặt cánh tay Chu Hạo Vũ.

Chu Hạo Vũ nhìn lưới điện trước mắt, khóe miệng lộ nụ cười nhạt, cầm một tảng đá, ném mạnh về phía lưới điện. Rầm một tiếng, lưới điện bị đập thủng một lỗ lớn, vừa vặn để một người đi qua.

"Sức mạnh ghê thật." Lông mày Tần Ninh nhíu chặt. Theo như thông tin cô biết về Chu Hạo Vũ, hắn là người có dị năng, thuộc loại hình cường hóa cơ thể. Những kẻ này tới đây có ý đồ xấu, hiện tại cô lại rơi vào dáng vẻ nửa sống nửa chết thế này, quả quyết không phải là đối thủ của bọn chúng, tuyệt đối không thể ra mặt đối phó trực tiếp.

Ông trời đúng là đối xử thật lòng với cô quá, giống như muốn cô đi chầu trời sớm vậy!

Tuy bất đắc dĩ, cô cũng chỉ có thể cố gắng trước đã, trốn vào bên trong không gian. Chờ tới khi cô hết sốt, cô sẽ trở lại đoạt chủ quyền căn nhà. Cô nhìn thoáng qua căn phòng trên lầu, xoay người tiến vào trong không gian.

"Không có ai à?" Hạ Tiểu Tiểu nhìn căn nhà trống trải, ánh mắt lóe lên vẻ nhi hoặc, nói: "Không có khả năng. Rõ ràng căn nhà này có điện mà."

Chu Hạo Vũ không lên tiếng ngay mà đi lên phía trước, đưa tay vuốt mặt bàn, mặt ghế, sau đó mới nói: "Có người đấy. Mặt bàn không có bụi, trên ghế vẫn còn hơi ấm. Lục soạt đi!"

Hai gã đàn em đi theo cầu thang lên tầng hai. Bọn chúng đang muốn đá tung cửa phòng, đột nhiên cây lan chi ở cửa bỗng vươn dây leo ra, trói chân đối phương lại, treo bọn chúng lên. "Anh Hạo Vũ, cứu em với. Cây lan chi này thành tinh rồi."

Chu Hạo Vũ ở dưới lầu nhíu mày, lộ vẻ chán ghét, nói: "Thực vật biến dị à?" Hắn lấy bật lửa từ trong túi ra, xé khăn trải bàn, nhóm lửa, dựa vào dị năng của mình, nhảy một cái đã lên tới tầng hai. Trong tay hắn có lửa, là khắc chế thiên nhiên với thực vật. Khi dây leo duỗi về hướng Chu Hạo Vũ, cảm nhận được ngọn lửa thiêu đốt khiến chúng không thể nào vươn tới nữa.

Mặt Chu Hạo Vũ nở nụ cười đắc ý, cầm khăn trải bàn đang bốc chảy dí tới. Bỗng có tiếng hô to: "Anh Hạo Vũ, cẩn thận phía sau!" Cũng may có Hạ Tiểu Tiểu nhắc nhở, hắn mới có thể tránh né công kích thành công. Ghê thật, thực vật trong phòng này cũng nhiều quá.

Chu Hạo Vũ tung khăn trải bàn đang bốc cháy về phía trước, khiến dây leo phải buông hai gã đàn r ra. Mấy gã ngã phịch xuống đất, mặt dù đau điếng nhưng vội vàng bật dậy trốn phía sau Chu Hạo Vũ, nói: "Anh Hạo Vũ, nhà này tà môn quá. Nên làm sao bây giờ?"