Chương 49: Quyền lực thay đổi (2)

Nhìn Lục Tốn nghiêm túc, trong lòng Lục Khiêm cảm thấy có gì đó không bình thường, cười nói: "Lớn to đầu rồi, còn ganh đua với một con mèo."

"Kệ chứ, tóm lại là em vẫn muốn hôn!" Lục Tốn giả vờ đáng thương, "Anh, chẳng lẽ trong lòng anh em không bằng một con mèo à?"

Mèo Con nghe Lục Tốn nhắc đến mình, dựng lỗ tai lên, tuy nó không hiểu hắn nói gì, nhưng cảm nhận được chủ nhân nhẹ nhàng vuốt ve mình, nó lập tức hiểu. Đắc ý xòe móng vuốt, đôi mắt hổ phách to tròn nhìn Lục Tốn khıêυ khí©h, quơ quơ hai móng vuốt mập, giống như đang nói: có giỏi thì lại đây, tui cào cho mặt đầy máu luôn!

Lục Tốn cũng hiểu, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng những lời này cũng áp dụng với mèo, ha, con mèo mập chết tiệt ấy có dám kiêu ngạo như vậy lúc Khiêm không ở đây hay không?! Sớm muộn gì...

Tiết Thần ở phòng bếp luôn lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, khi nghe được Lục Tốn nói "hôn" cái gì, không bình tĩnh, cầm dao nghiêng đầu sang chỗ khác đang nghĩ đến việc phá hư, lại nhìn thấy Lục Tốn xanh mặt giằng co với mèo nhỏ đắc ý dạt dạo.

Tiết Thần nhất thời cong khóe miệng, thật sự là rất không biết xấu hổ, lại đi tranh giành sủng ái với một con mèo!

Ừm, Mèo Con hôm nay làm tốt lắm, lát nữa thưởng thêm cho nó chút thịt.

Lục Khiêm nhìn em trai và mèo "cãi nhau", nhìn Tiết Thần bận rộn tại phòng bếp, cảm giác khác thường tồn tại trong lòng y bị vứt đến sau đầu, đổi thành sung sướиɠ cùng thỏa mãn, giấc mộng lớn nhất đời trước rốt cục thực hiện được, còn có cái gì bất mãn đâu?

Ăn xong cơm chiều, Lục Tốn bị sai đi rửa chén, Tiết Thần hí hửng đến phòng tắm dùng dị năng đun nước tắm cho Lục Khiêm, hai móng heo ngâm trong bồn tắm lớn, hai ngọn lửa xanh đen lay động dưới đáy nước, trong đầu ảo tưởng không có điểm dừng, nước ấm và "máu sói" trong người anh đồng thời nóng lên, Lục Khiêm cầm quần áo tắm rửa tiến vào liền nhìn thấy trên mặt anh đỏ đỏ đáng ngờ.

Cơ mà, y rất nhanh đã bị nửa người trên trần trụi của Tiết Thần, đường cong cơ bắp hoàn mỹ mê người hấp dẫn, còn nghĩ đến bụng của mình mềm mềm chỉ có "một khối cơ bụng", y ngại ngùng cởϊ qυầи áo. Lục Khiêm tuyệt đối không thừa nhận mình ghen tị!

"Tiểu Khiêm, nước nóng, cậu nhanh chóng tắm đi." Tiết Thần nói xong chạy như bay ra khỏi phòng tắm, cứ nhau đằng sau có ai ăn thịt mình.

Một giây trước còn đang cυồиɠ ɖâʍ sinh hoang tưởng với người ta, một giây sau người ta đã đứng sau lưng mình, ai cũng hoảng hốt có biết không!

Tiết Thần vừa chột dạ vừa luyến tiếc đóng cửa phòng tắm, không lau sau có tiếng dội nước vang lên, sau đó là một tiếng "rầm", trong đầu Tiết Thần hiện ra cảnh Tiểu Khiêm trần trụi biếng nhác nằm trong bồn tắm, hai tay...

Anh bỗng thấy mũi nóng lên, đưa tay lên sờ thì hết hồn, chảy máu mũi. Không đúng, chắc là do gần đây ăn quá nhiều đồ nóng.

Lục Tốn vô cùng lo lắng nhanh chóng rửa sạch bát đũa, lên lầu thì nhìn thấy dưới mũi Tiết Thần có hai dòng "hồng hà", lập tức đỏ mắt!

Hừ, cậu có còn tí liêm sỉ nào không? Đáng khinh!

Tiết Thần khıêυ khí©h trừng trở về: ai cần cậu lo!

Mèo Con đang chờ chủ nhân bên ngoài phòng tắm ngửi thấy trong không khí tràn ngập nguy hiểm, men theo chân tường chạy tới cửa sổ lầu hai, dùng một tư thế tự nhận là vô cùng tao nhã, nhảy – lầu. Sau khi vững vàng đáp đất, lớn lông trơn bóng đen thui trên người run lên một chút, tiếp tục mềm mại tao nhã nện bước đi tìm Chu Bân.

Không biết cái tên ngu ngốc kia có để dành thịt cho nó hay không, nếu như không có, lần sau không bao giờ tìm hắn chơi nữa! Mèo Con chảnh mòe nghĩ.

Lục Khiêm tắm rửa xong thay áo ngủ đi ra, ánh mắt hai người ngoài cửa đều tái đi. Tiết Thần hôm nay thất thần, nấu nước có hơi nóng quá, nửa người trên của Lục Khiêm, đôi phượng nhãn bị hơi nước huân đến ngập nước, khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng, xương quai xanh lỏa lồ ngoài lớp áo ngủ, hai hạt đậu nhỏ mềm mại trên làn da trắng nõn bóng loáng phiếm màu hồng nhạt thản nhiên, cả người lộ ra một loại hương vị nhẹ nhàng khoan khoái và biếng nhác đặc biệt sau khi tắm rửa.

Lục Tốn dưới chân tạo ra gió bay qua, vẻ mặt tựa ánh mặt trời xán lạn tươi cười, "Anh, để em giúp anh sấy tóc."

Lục Khiêm cười gật gật đầu, ngồi ở trên ghế sa lông, Tiết Thần lập tức cười hì hì mặc kệ ánh mắt muốn gϊếŧ người của Lục Tốn, ngồi xuống cạnh y.

Lục Tốn kiềm chế quyết tâm phun lửa, mười ngón thon dài mang theo làn gió ôn nhu xen kẽ giữa những sợi tóc đen của Lục Khiêm, hơi nước từng chút một bị gió thổi đi, dần dần, Lục Tốn mê luyến loại xúc cảm mềm mại trơn mượt càng ngày càng rõ ràng này.

Rõ ràng bọn họ là song sinh, sao lại có nhiều điểm khác nhau như vậy, mặt mũi, chiều cao, hình thể, thậm chí đến tóc của hắn cũng cứng hơn Khiêm.

Một tia hơi nước cuối cùng bị thổi khô, Lục Tốn tựa như khi còn bé, từ phía sau ôm Lục Khiêm vào trong ngực, đầu dựa vào cổ y, tham lam hít lấy hương vị trên người y.

Một loại thản nhiên, khiến linh hồn hắn cảm nhận được mùi vị yên bình.

Lục Khiêm theo thói quen xoa xoa đầu hắn, cưng chiều nói: "Đã lớn thế này, còn làm nũng với anh."

"Anh..."

"Ừm."

Tiết Thần ngồi ở một bên hâm mộ ghen tỵ các loại, tên Lục Tốn này dựa vào thân phận mà nhân cơ hội ăn đậu hũ! Rất đáng giận!

Anh - cũng – muốn - ăn!

Bên ngoài đột nhiên vang tiếng sấm nổ, Lục Tốn hơi hơi run lên một cái, rầu rĩ nói: "Anh, em sợ, chúng ta buổi tối ngủ chung được không?"

Lục Khiêm vẫn cảm thấy chuyện em trai cao to cường tráng sợ sấm sét từ nhỏ là chuyện bất khả tư nghị (khó mà nghĩ đến), nhưng vừa nhớ đến cha mẹ đã mất khi xảy ra tai nạn xe cộ trong một đêm dông tố, y lại đau lòng: "Được."

Khóe miệng Lục Tốn cong lên, nói hắn vô tình cũng được lãnh khốc cũng được, cha mẹ mất sớm chỉ còn lại chút hình dáng mơ hồ trong ký ức của hắn, sao có thể là nguyên nhân làm hắn sợ sấm sét như Khiêm nghĩ được.

Cha mẹ chết, ông ngoại nhận hai người về nuôi, ông ngại hắn quá dính với Khiêm, nên tách họ ra hai phòng ngủ riêng. Khiêm luôn luôn nghe lời ông, nên chia phòng xong dù thế nào cũng không chịu ngủ với hắn nữa. Hắn tìm đủ cớ, cho đến một tối nọ, hắn ôm gối giả vờ đáng thương đứng trước của phòng Khiêm - Hiểu lầm tuyệt vời khi đó vẫn kéo dài đến bây giờ.

Tiết Thần mặt đen lại, rầu rĩ nói: "Tiểu Khiêm, tôi cũng sợ."

Mặt Lục Khiêm và Lục Tốn đồng thời đen.

Ban đêm, ba tên đàn ông to cao nằm song song trên giường lớn kingsize, cho dù không chật, Lục Khiêm vẫn là cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Trong óc của y quỷ dị hiện lên tám chữ to —— giường cao gối mềm, trái ôm phải ấp.

Tự giễu nói: "Hai người nói xem trong loại tình huống này tôi có tính là đang hưởng tề nhân chi phúc* không?" (*:ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướиɠ, nhiều thê thϊếp.)

Hai người đang đấu nhau trong âm thầm thiếu chút nữa lăn xuống giường, tròng mắt Lục Tốn sâu thẳm, cau mày nói: "Anh, sao anh lại có suy nghĩ kì quái như vậy?"

Nụ cười trên mặt Tiết Thần cũng không nhịn được, phụ họa: "Đúng vậy, Tiểu Khiêm, khụ, sao đột nhiên nghĩ như thế? Không lẽ cậu muốn sau này sẽ cưới hai cô vợ?"

Lục Khiêm thẹn quá hóa giận, căm giận: "Hai người các người miệng chó phun không ra ngà voi! Tôi nói sẽ kết hôn với phụ nữ lúc nào?" Phụ nữ trong mạt thế không nhiều, phụ nữ hơi chút có chút nhan sắc hoặc là phụ nữ mạnh mẽ như nữ vương, hoặc rẻ mạt như gái điếm, số ít là người tình của những kẻ có quyền thế.

Tiêu chuẩn về một người phụ nữ để cùng xây dựng gia đình trong lòng y, thật sự quá xa. Y cảm thấy vẫn nên nhìn vào thực tế một chút.

Ánh mắt Tiết Thần cùng Lục Tốn cùng sáng rực như tuyết, trăm miệng một lời hỏi: "Chẳng lẽ cậu/anh không thích nữ?" Lời ngầm, chẳng lẽ cậu/anh thích nam sao?

Ý ngầm rất rõ ràng, Lục Khiêm hoàn toàn bất mãn: "Tôi chỉ thích Mèo Con, về sau sống cả đời với Mèo Con." So với phụ nữ, y càng chán ghét việc quen đàn ông. Nhớ tới tên đàng ông mập như heo muốn cưỡng bức y kia, tâm trạng đang tốt đẹp của y hoàn toàn biến mất.

Mèo Con nằm cũng trúng đạn rùng mình một cái, ghé đầu nhỏ lên nệm yên lặng ưu thương, không có chủ nhân ôm ấp ấm áp thật khó chịu.

Lục Tốn khụ một tiếng: "Anh, khẩu vị nhân-thú gì đó hơi đặc biệt."

Lục Khiêm âm trầm quay đầu nhìn hắn nói: "Đừng nói em lại đi đọc mấy cái tào lao đó nhé? Hả?"

Lục Tốn vội hỏi: "Anh, anh lại oan uổng em rồi, lần đó rõ ràng là Tiết Thần dụ dỗ em xem! Em thề, sau đó em không hề xem đồ vật bậy bạ nữa!"

"Lục Tốn cậu đừng có ngậm máu phun người!"

"Tôi chỉ đang nói sự thật! Rõ ràng chính cậu tải những bộ phim đó về máy tính của tôi."

"Tôi tải lúc nào hả?!"

"Vậy cậu dám nói máy tính nhà cậu không có mấy bộ phim kia?"

"..."

"..."

Lục Khiêm bị bọn họ làm cho đầu đau, "Ai còn cãi nữa thì cút ra ngoài!"

Vì thế, trong phòng lập tức an tĩnh đến một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng.

Được rồi, khi nào hai tên khốn kiếp kia có thể chung sống hoà bình, cuộc đời của y mới thật sự viên mãn.

Khu đất trống nơi nào đó trong biệt thự, Mục Thanh hao hết dị năng siêu vẹo bước về, phó đoàn Lục nói thả hết "Sấm sét", tiêu hao hết dị năng lại dùng tinh hạch tu luyện, dị năng có thể tăng lên càng nhanh là có thật không?

Vì sao hắn lại cảm thấy có gì sai sai?

Ngày kế, ba người Lục Khiêm rời giường, ăn sáng xong không bao lâu, Trần Bình Trần An đúng hẹn cẩn thận dẫn ông nội đến.

Trần lão gia tử đã gần bảy mươi tuổi, bởi vì ông vẫn luôn kiên trì tu luyện kiếm pháp gia truyền, có chút tác dụng, trên đầu không thấy một sợi tóc bạc, nếp nhăn trên mặt cũng rất ít, trong đôi mắt nhìn như bình tĩnh không có dao động gì, kì thực dấu diếm tinh quang, nhìn còn trẻ hơn so với người năm mươi tuổi.

Ông đánh giá ba người Lục Khiêm một chút, ánh mắt dừng ở trên người Lục Khiêm, trong lòng cả kinh, người thanh niên này trên người nặng nề sát khí!

Cũng đúng, có thể trong thời gian ngắn ngủn vài ngày, mượn sức nhiều dị năng giả như vậy, làm sao có thể là nhân vật đơn giản?

Trần lão gia tử càng cảm thấy lần này đàm phán sẽ rất khó khăn.

Sau khi hàn huyên một phen, Trần lão gia tử đi vào chủ đề chính: "Lục đoàn trưởng, làm sao cậu biết được cổ võ Trần gia của chúng tôi?"

Các gia tộc võ cổ truyền chỉ còn lại ba gia tộc, hai nhà còn lại là Lý thị và một nhà khác, nhưng hai gia tộc này tập trung vào việc kinh doanh buôn bán, ngoài những người bậc cha chú, các thế hệ sau chẳng ai muốn nối nghiệp nữa. Không phải ông khoe khoang, nhìn khắp Hoa Hạ, nếu bàn về gia tộc võ cổ truyền, không tính nhưng hòa thượng ni cô đạo sĩ tu hành các môn phái lớn, thì Trần gia của họ có thể nói là thế gia đứng đầu về võ cổ truyền.

Nhưng cũng chỉ truyền lưu trong vòng luần quẩn võ cổ truyền mà thôi, trong vòng này ông chưa từng nghe ai nhắc đến cái tên Lục Khiêm.

Lục Khiêm cười cười: "Tôi tự nhiên có cách biết, ngưỡng mộ cổ võ Trần gia lâu ngày, không nghĩ hai vị thiếu gia dòng chính lại gia nhập đoàn chúng tôi, thật sự là duyên phận."

Trần lão gia tử ở trong lòng thầm mắng một câu tên nhóc giảo hoạt, nụ cười trên mặt càng tỏ ra thân thiết: "Đúng vậy, còn phải cảm ơn Lục đoàn trưởng đã quan tâm đến hai đứa cháu của tôi."

Lục Khiêm tiếp tục đánh Thái Cực* cùng ông: "Lòng yêu tài mọi người đều có, huống chi, hai người bọn họ cống hiến cho đoàn chúng tôi, quan tâm một chút là chuyện nên làm." (*: nói chuyện lòng vòng)

"Lục đoàn trưởng rất giỏi, tuổi còn trẻ đã xây dựng sự nghiệp lớn thế này, hiện giờ thế đạo càng ngày càng loạn, chỉ có thể nhờ mấy người các cậu."

"Ngài quá khen, tôi cũng chỉ muốn sống sót tốt mà thôi."

Hai người lại tiếp tục tôi đến ngài đi, Trần Bình tính tình thẳng, nghe bọn họ nói vòng vèo mãi, nửa ngày chưa đi đến chủ đề chính, nhịn không được liều mạng nháy mắt với ông nội.

Trần lão gia tử một bên oán giận cháu mình thiếu kiên nhẫn, một bên đi vào chủ đề chính: "Hai thằng nhóc quay về nói với tôi, Lục đoàn trưởng muốn cho những người khác trong Trần gia chúng tôi cũng gia nhập đoàn, không biết là như thế nào?"

Lục Khiêm gật đầu nói: "Đúng. Hiện tại rất nhiều thợ săn trong đoàn thân thủ tuy rằng không tồi, nhưng chưa từng được huấn luyện bàn bản, khi đối phó tang thi thường tốn sức lắm. Ngài cũng biết, tang thi thì vô cùng vô tận, khi gặp gỡ bọn chúng nếu có thể nhiều thêm một phần sức lực, thì cơ hội sống nhiều hơn. Tôi cũng không đành lòng nhìn những người trong đoàn chịu thiệt."

Trần lão gia tử cũng từng gϊếŧ tang thi, gật đầu nói: "Lời này cũng không phải giả, chỉ là không biết Lục đoàn trưởng tính toán sắp xếp người Trần gia chúng tôi như thế nào?"

Hiện giờ trong gia tộc Trần thị chỉ có một vài thiếu niên không biết võ có được dị năng, những người khác nếu không có võ nghệ, cũng là người thường. Đoàn lính Vuốt Đen là người sáng suốt thì đều nhận ra được, họ có khuynh hướng chiêu nạp dị năng giả, ông không lo lắng, lo lắng duy nhất chính là sau khi bọn họ học được võ cổ truyền của gia tộc Trần thị thì trở mặt.

Lục Khiêm sao có thể không biết suy nghĩ của ông, hiện tại sự kết hợp giữa võ cổ truyền Trần thị và dị năng giả hệ lực lượng chưa bộc phát ra uy lực, Trần lão gia tử có lo lắng như vậy là chuyện bình thường.

"Chỉ cần trước khi mạt thế kết thúc, Trần gia chỉ hợp tác với đoàn của chúng tôi, như vậy tôi tuyệt đối không bạc đãi nhà các ngài."

Trần lão gia tử thật sự cũng không hy vọng nhận ngân phiếu khống*: "Có thể nói cụ thế hơn không?" (*: là chi phiếu giả đến ngân hàng không đổi được tiền, ở đây ý chỉ sự không chắc chắn sợ bị lừa.)

"Được."

Bên này, cuộc đàm phán giữa Lục Khiêm cùng Trần lão gia tử đến gia đoạn tốt đẹp.

Bên kia, cao tầng chính phủ lại lạnh như băng.

Quân quyền và binh lính của lãnh đạo tối cao ngập trong nguy cơ, tư lệnh của các quân khu lớn tuyến bố với Trung ương đùn đẩy nhiệm vụ cho nhau, thực ra là muốn ôm binh lính của mình trốn tránh, mọi người đều tự hiểu trong lòng.

Sau lần tai nạn bất ngờ này, quân lính đóng ở thành phố A hao hụt 1/3, 50 vạn quân ban đầu giảm còn hơn 30 vạn, ngoài một quân khu 8 vạn người nguyện trung thành với lãnh đạo tối cao, còn lại, 25 vạn quân còn lại thuộc về sáu quân khu lớn, mỗi quân khu đều có lượng vũ khí rất nhiều.

Lãnh đạo tối cao vì muốn khống chế các thế lực hoành hành, không để thành phố A hoàn toàn loạn lạc, cuối cùng quyết định - chính thức thừa nhận sự tồn tại của các đoàn thợ săn tang thi!

Cùng lúc đó, tuyên bố với sáu quân khu chia ra canh gác bên ngoài thành phố A, quân khu Trung ương thì bảo vệ nội thành, trừ quân khu Trung ương, các quân khu còn lại không được dùng bất kì hình thức nào để trưng thu vật tư, tinh hạch của người sống sót, cũng quy định số lượng vật tư định kỳ nộp lên Trung ương, duy trì thành phố A hoạt động bình thường, đảm bảo mức sinh hoạt cơ bản nhất cho càng nhiều người sống sót càng tốt.

Các quân khu, các đoàn lính trừ khi hoàn thành nhiệm vụ, tích lũy quân công tương ứng, đạt tới cấp bậc cống hiến tương ứng, nếu không không được tùy ý tuyển nhận người sống sót.

Ngoài ra, đoàn đánh thuê cấp bậc càng cao, phần trăm tỉ lệ nộp vật tư tương ứng với cấp bậc càng giảm dần.

Lãnh đạo tối cao nhọc lòng để các quân sư đưa ra nhiều quy tắc chi tiết ngoài việc muốn giữ được quyền lực trong tay mình, cân bằng thế lực các nơi, thì càng muốn con cháu Viêm Hoàng có thể tiếp tục sinh sống trên mảnh đất này...

Sau khi tuyên bố các quy tắc mới, đoàn đánh thuê Vuốt Đen lại một lần nữa nổi tiếng.

"Mặc kệ mày có đáp ứng hay không, mày vẫn phải gã cho con trai của Chu tham mưu! Cho dù chết, mày cũng phải chết ở Chu gia!" Cha Lâm độc ác sập cửa.

Lâm Hân giống một người đàn bà chanh chua xé rách gối đầu, khóc la: "Ông nằm mơ! Tôi hận ông, tôi hận ông!"

Lâm Hân nằm trên giường khóc thật lâu, sao cô có thể gả cho con heo mập đáng khinh kia chứ! Không được, không được, cô muốn đi tìm Tiết Thần, Tiết Thần nhất định có thể cứu cô...