Chương 7: Vị hôn thê không được công nhận

Tiếng giày cao gót nện xuống thềm gạch, giữa không gian yên tĩnh đặt biệt chói tai. Người vừa xuất hiện có gương mặt trẻ trung hoa lệ, mái tóc đen và đôi mắt xanh. Cô mặc chiếc váy trắng bó sát tôn lên thân hình đầy đặn mảnh mai.

"Anh Trác Duật, em nhớ anh lắm, anh đi đâu mất trong thời gian này vậy, hại em tìm muốn chết."

Vừa gặp nói vài câu cô ta đã có ý định ôm cánh tay Hoàng Trác Duật làm nũng, sẵn tiện dùng chút thủ đoạn cọ bộ ngực căng tròn vào người anh. Nghĩ thì hay lắm, nhưng vừa vươn tay thì đã bị Hoàng Trác Duật khéo léo né tránh.

Dương Liễm ngay lập tức chắn tầm nhìn cô ta, trên mặt treo nụ cười khéo léo tiêu chuẩn nói "Cảm ơn Dung tiểu thư đã quan tâm, đại thiếu gia dạo gần đây công việc rất bận, rất tiếc lúc này cũng vậy. Nên thứ lỗi không tiếp đãi chu toàn, tôi sẽ phân phó người đưa cô về nhé."

Nói xong lại đưa tay làm hình thức mời, khiến cho Dung tiểu thư không cách nào từ chối được.

Dung tiểu thư còn chưa từ bỏ ý định, cô quay đầu nhìn chằm chằm Hoàng Trác Duật, ánh mắt lướt qua Hoàng Anh đang được anh đút ăn hoa quả.

Lập tức trong mắt xuất hiện tia không thể tin, rất nhanh đã bị thay thế bởi hận thù. Chuyển biến thoáng qua vài giây, Hoàng Trác Duật chỉ lo chăm sóc em trai không để ý, nhưng không giấu được Hoàng Anh từ lúc bắt đầu vẫn luôn hứng thú quan sát.

Cô ta cắn nhẹ môi dưới, đôi mắt ngấn nước nói "Thế nhưng em thật vất vả chờ được anh, dì lúc trước còn bảo chúng ta nên dành nhiều thời gian thân mật với nhau hơn. Dù gì....."

Dừng một chút cô ta lại nhỏ giọng ngượng ngùng "Đợi khoảng thời gian nữa, khi chọn được ngày tốt, anh và em chúng ta sẽ tổ chức đám cưới."

Thấy cô còn muốn nói tiếp, Hoàng Trác Duật nãy giờ vẫn nhíu mày tâm tình không tốt lên tiếng "Đủ! Lúc trước tôi đã nói rõ rằng tôi không có ý định kết hôn cùng Dung tiểu thư. Mối hôn sự này là tự ý cô và mẹ tôi sắp đặt, vốn cũng không có sự tán thành của gia chủ đương nhiệm là cha tôi. Còn nữa đừng tự ý gọi tên thân mật, chúng ta vốn không quen biết nhau."

Nói xong anh cũng không nhìn Dung tiểu thư đau lòng, nước mắt rơi lã chã, một bộ chọc người thương xót. Không muốn chờ thêm, như thể một giây thôi cũng sẽ làm bẩn mắt.

Dương Liễm không cần Hoàng Trác Duật yêu cầu, hắn thức thời trực tiếp ra lệnh gọi hai tên lính gác vào cưỡng chế đưa người đi.

"Anh Trác Duật! Em không muốn!!... Các người thả ra mau, có biết tôi là ai không?!.."

Người đã được kéo đi nhưng tiếng hét vẫn còn vang dội lại. Hoàng Anh bịt kín lỗ tai mới cảm thấy yên ổn.

Hành động ngu ngốc mất hết hình tượng, nào có ra dáng tiểu thư trong gia đình gia giáo?

Tiễn (tống khứ) người ra khỏi cửa, Dương Liễm vẫn giữ vẻ mặt cười híp mắt trước sau như một, nhưng đôi mắt giấu sau mắt kính lạnh thấu.

Đừng tưởng hắn không biết, Dung tiểu thư này từ khi quen biết mẹ của bạn hắn, ra đường mở miệng ngậm miệng đều tự nhận cô ta là thiếu phu nhân của Hoàng gia. Ngoài mặt giả thiện lương, sau lưng lại giở trò dơ bẩn để chiếm được thứ cô ta muốn.

Mấy tiểu minh tinh không có thế lực bị cô ta ép lên giường cũng không ít. Thuần túy chỉ là một con đàn bà lăng loàn, ngu xuẩn mơ mộng trèo cao.

Những chuyện này Dương Liễm điều tra biết được, lí nào Hoàng Trác Duật lại không? Cho nên anh đặc biệt chán ghét, đồng thời lại càng thất vọng về mẹ mình. Một người đàn bà thông minh sáng suốt sao lại năm lần bảy lượt ném thứ ghê tởm này vào người anh.

"Từ nay tôi không muốn nhìn thấy sự có mặt của cô ta trong căn biệt thự này, dù là ý của mẹ tôi thì thúc cũng không được phép cho vào." Hoàng Trác Duật giọng nói lạnh lẽo, con ngươi đen như đáy hồ nhìn Hoa thúc ra chỉ lệnh.

"Đã rõ thưa đại thiếu gia." Hoa thúc cung kính gật đầu đáp.

Chuyện lần này là ông sai, khiến đại thiếu gia tức giận. Ông được lão gia điều đến chăm sóc sinh hoạt cho đại thiếu và nhị thiếu, vốn chỉ tận tâm và trung thành với hai người.

Những việc khác không cần ông quan tâm. Đáng ra không nên tự ý nghe lệnh của phu nhân cho Dung tiểu thư vào gây loạn.

Hoàng Trác Duật không muốn tranh cãi với mẹ anh, làm lớn chuyện cũng khiến cha chán ghét người phụ nữ này thêm thôi. Nên anh chọn cách không quan tâm, huống hồ Dung tiểu thư gì đó không đáng được anh để vào mắt.

Đừng chạm đến điểm mấu chốt của anh, anh sẽ để mặc đối phương bay nhảy thêm vài ngày.

Đời này có hai chuyện khiến Hoàng Trác Duật không thể tha thứ, đó là người bên cạnh phản bội, còn lại là kẻ dám tính kế trên người em trai anh.

................................

Hoàng Anh khi nghe tên Dung tiểu thư liền ồ lên một tiếng, thật sự rất thú vị nha. Hắn vừa ăn trái cây anh trai đưa đến vừa nghĩ.

Dung tiểu thư tên thật là Dung Lệ Hoa, con gái của Dung Ung Chính. Vốn chỉ là đứa con ngoài giá thú không lên được mặt bàn, nhưng không may vợ của Dung Ung Chính bạo bệnh mất sớm.

Ông ta bèn đem tình nhân nuôi bên ngoài về cho cái thân phận Dung phu nhân và Dung đại tiểu thư danh chính ngôn thuận, công bố quan hệ ra ánh sáng.

Hai mẹ con nếm được ngon ngọt, liền không coi ai ra gì, hống hách ra sức chèn ép khắp nơi. Đặc biệt là Dung Lệ Hoa, dùng thủ đoạn quen biết Hoàng phu nhân - mẹ của Hoàng Trác Duật, từ đó không ngừng nịnh nọt lấy lòng.

Nghĩ một ngày cô ta sẽ được làm vợ của vị thiếu tướng trẻ tuổi đầy triển vọng mà nhiều người hằng ao ước.

Nhưng nữ nhân vốn dựa vào sắc đẹp cùng chút thủ đoạn cung đấu làm sao so sánh được với người tâm tư thâm trầm như Trang Cẩn?

Có chút quan hệ thân thiết, một chút liên quan máu mủ tình thâm thì đã sao? Kết cục cũng chỉ bị lợi dụng làm đá kê chân cho kẻ khác.

Lí do khi Dung Lệ Hoa nhìn thấy Hoàng Anh trong mắt xuất hiện tia không thể tin, hắn đại khái có thể lí giải. Rất có thể thời điểm này cô ta đã quen biết Trang Cẩn, cũng biết được kế hoạch bắt cóc "Hoàng Anh" nhưng không nhúng tay vào, chỉ nhắm mắt làm ngơ.

Chứng cứ khi Dương Liễm điều tra không thấy cô ta nhúng tay trong lần bắt cóc này. Dù sao cô ta cũng ghét cay ghét đắng kẻ chiếm được tình yêu thương của Hoàng Trác Duật.

Có người giành trước dọn sạch thứ rác rưởi "Hoàng Anh", cần gì làm bẩn tay chính mình. Tất nhiên cầu còn không được.

Còn hận thù xuất hiện sau đó? Có lẽ thấy hắn chưa chết đi?

Mặc dù Dung Lệ Hoa chưa làm gì tổn thương Hoàng Anh, nhưng cũng đã động sát tâm. Cô ta còn là người của Trang Cẩn, không lí nào hắn bỏ qua được.

"Cho nên Dung tiểu thư à, cô nên cảm ơn ta vì không cần trải qua mạt thế cay nghiệt đi. Vì rất nhanh Dung Lệ Hoa sẽ chìm vào quên lãng....Ai lại đi nhớ tên người đã chết chứ?..."

"Em nói thầm điều gì đấy?" Hoàng Trác Duật thấy em trai vuốt ve Tiểu Bảo, gương mặt trẻ con vui vẻ thì thầm điều gì đó.

"Không có gì đâu anh, chỉ là đang liệt kê những món em muốn ăn trong vài ngày sắp tới." Hoàng Anh nhìn anh trai trợn mắt nói dối.

Ngay lập tức đầu bị kí nhẹ một cái. Hắn sững sờ nhìn anh trai, vô thức đưa tay lên che nơi bị kí. Thấy trong mắt anh toàn sủng nịch thì cười lên ngây ngốc.

"Em lúc nào cũng chỉ nghĩ đến ăn, không còn thứ khác sao?"

Hoành Anh chu mỏ nịnh nọt "Còn nghĩ đến anh nha."

Đây là lần đầu tiên Tiểu Bảo thấy một màn này của cha, nó triệt để dựng thẳng lông. Thật muốn tìm cái lỗ nào đó để chui xuống!

Nội tâm Tiểu Bảo trong thân xác sói con đáng yêu gào thét!!

Ai nói cho nó biết một tên già khằng cú đế như cha nó lại cư xử như đứa trẻ là sao không? Chẳng lẽ lúc xuyên vào bị thiếu mất vài sợi thần kinh?

Ngược lại Hoàng Trác Duật thấy nụ cười ngây ngốc, tay còn che đầu của Hoàng Anh thì không nhịn được muốn xoa đầu em trai, và anh đã làm thế thật.

"Chỉ giỏi cái nịnh nọt."

Mặt làm bộ ghét bỏ nhưng tay vẫn điều khiển xe lăng đi đến phòng ăn.

Hoa Thúc thấy đại thiếu gia và nhị thiếu gia nhà ông vui vẻ, khung cảnh ấm áp trở lại như trước, trong lòng cũng thở ra một hơi.

Từ khi nhị thiếu gia bị bắt cóc, trên gương mặt đại thiếu không hề xuất hiện nụ cười nào nữa. Tất cả cảm xúc tựa như bị đánh cắp, chỉ còn lại lạnh lùng vô cảm.