Chương 2: Đường Khế khuyên bảo

Vừa lúc Đường Minh Hải cùng người bạn thương giới đều muốn đem thị trường khai thác đến Kinh Đô, nếu hai người thật sự thành công, kia sự tình không phải dễ dàng sao? Huống chi Đường Thời chính là đồng tính, dù sao muốn tìm nam nhân, tìm ai không phải tìm, chính mình tìm đối tượng không phải tốt hơn tìm người tốt sao? Diện mạo của Đường Thời giống mẫu thân hắn, trắng nõn sạch sẽ, anh tuấn đẹp, nếu không phải Đường Thời có tướng mạo đẹp, kia bạn bè thương nhân cũng sẽ không nhắc tới chuyện này.

Bất quá muốn nói vì cái gì người ở Kinh Đô có bối cảnh như vậy, còn cần người giới thiệu đối tượng cho hắn? Nguyên nhân tự nhiên là, người nọ không chỉ có tàn tật, hơn nữa tướng mạo còn xấu xí dọa người.

Đường Minh Hải vì lợi ích của chính mình , ép buộc Đường Thời thân cận với một người như vậy. Khi đó Đường Thời cũng không biết tình huống của đối phương, cũng không ai nói cho hắn, liền tên cũng không biết. Đường Minh Hải trở về đề cập chuyện đó với Đường Thời, cả hai người lập tức nghẹn ngào, hơn nữa ồn ào đến cãi nhau dữ dội.

Đường Minh Hải trực tiếp vứt ra một câu, “Nếu ngươi không thể vì Đường gia nối dõi tông đường, ít nhất cũng phải phát huy một chút giá trị của ngươi!”

Ngụ ý chính là, nối dõi tông đường không trông cậy vào hắn, như vậy hắn chỉ thể hiện được giá trị ở việc“Trao đổi ích lợi” trợ giúp Đường Minh Hải mở thị trường ở Kinh Đô.

Đường Thời ở trong phòng đứng trong chốc lát, xoay người đứng ở trước gương to, đem ánh mắt của chính mình cùng biểu cảm thay đổi một chút trong gương, tận lực làm chính mình biến trở về ba năm trước đây bộ dáng ôn lương nhưng khinh.

Trải qua ba năm được mạt thế mài giũa, cả người hắn khí chất sớm đã đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, những người yếu đuối vô năng, một tuần liền tử tuyệt sớm trước khi mạt thế bắt đầu, những người có thể chống đỡ sống mấy năm tuyệt đối cũng đủ tư bản(?). Đường Thời gϊếŧ qua Dị tộc cũng gϊếŧ người, nhân tính đáng ghê tởm ở thời đại mạt thế bị phóng đại vô số, nhân loại đối mặt không chỉ có Dị tộc xâm lấn, còn muốn đối mặt với nhân loại gϊếŧ hại lẫn nhau, tín nhiệm cùng hứa hẹn ở mạt thế chính là chó má, tất cả đều không có gì quan trọng bằng mạng sống của chính mình.

Đường Thời nghe được ngoài cửa có tiếng bước chân lại đây, hiện tại hắn chỉ là một người thường, bất quá trải qua ba năm mạt thế đều chém gϊếŧ, làm cải thiện kĩ năng chiến đấu của hắn không ít, tất cả đều được mài dũa trong trận chiến khi đứng giữa ranh giới sinh tử*, thời điểm đó có thể kích phát tiềm năng của con người nhiều nhất, cho nên Đường Thời thoạt nhìn trông văn nhược*, nhưng lực sát thương lại không thấp.

*sinh tử: Sống và chết. Văn tế trận vong tướng sĩ của Nguyễn Văn Thành có câu: » Niềm tôn thân dù sinh tử chớ nề.. « — Chỉ mối ràng buộc chặt chẽ, sống chết có nhau.

*văn nhược: Yếu đuối vì lời lẽ kêu mà quên mất cái ý nghĩa cao đẹp — Cái vẻ yếu đuối của nhà nho thời trước.

Ở mạt thế, tuyệt đối không thể coi khinh bất luận một người sống sót, ngay cả một tiểu hài tử, cũng có thể trong nháy mắt gϊếŧ chết ngươi.

Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa nhẹ nhàng, Đường Thời phản xạ tính hỏi một câu, “Ai?”

“Là anh.” Ngoài cửa cố ý đè thấp thanh âm truyền đến.

Đường Thời nháy mắt toàn thân đều là sát khí, thanh âm này hắn tuyệt đối sẽ không quên, bởi vì chủ nhân của giọng nói chính là —— Đường Khế!

Hiện tại không phải là thời điểm, thế giới còn chưa có hỗn loạn, hiện giờ vẫn là pháp trị xã hội, hắn không thể gϊếŧ người, chỉ còn hơn một tháng nữa là mạt thế đến, hắn có rất nhiều việc cần phải hoàn thành, tuyệt đối không thể đem thời gian lãng phí ở trong ngục giam. Đường Thời lẳng lặng đứng trong chốc lát, thu liễm sát ý ở trên người, mới đi qua mở cửa.

Đường Khế ở cửa đã chờ đến không kiên nhẫn, giơ tay ra lại muốn gõ cửa, nhưng cửa đã mở ra.

Hiện tại đang là mùa hạ, Đường Thời còn ăn mặc áo thun trắng cùng quần dài ngang lưng, bộ dáng tựa vào khung cửa như mới vừa tỉnh ngủ “Chuyện gì?”

Đường Khế trong mắt hiện lên phiền chán, đối với Đường Thời kiếp trước tới nói, tuyệt đối không phát hiện được vẻ chán ghét trong mắt Đường Khế, bất quá sống lại một đời, hắn dễ dàng liền nhìn thấu. Nguyên lai sớm như vậy, Đường Khế liền như vậy chán ghét hắn, chỉ là kiếp trước hắn cư nhiên vẫn luôn không có phát hiện.

Thần sắc phiền chán chỉ là chợt lóe qua, Đường Khế hạ giọng nói: “ Em tính toán làm như thế nào? Thật muốn cùng một người nam nhân thân cận?"

Ngay hôm nay vào kiếp trước, Đường Khế cũng nói qua lời nói tương tự, kế tiếp là nội dung mà hắn khuyên bảo.

Đường Thời không lên tiếng, chờ hắn tiếp tục nói.

Đường Khế tiếp tục nói: “Đồng tính luyến ái cũng có quyền lợi lựa chọn người mình thích, em không đáp ứng thân cận là đúng, anh ủng hộ em. Cái kia Lục Xuyên thực không tồi, hắn đối với em thực si tình, thời gian dài như vậy vẫn cứ không có từ bỏ, còn trăm phương nghìn kế theo đuổi em, em ngàn vạn đại não đừng nóng lên rồi đáp ứng yêu cầu của ba, đến lúc đó rơi vào hố lửa tưởng bò lên được thì đều bò không lên.”